Q1 - Chương: 311 Từ không hóa có, đều là lừa dối. (1)
Diệp Dục Dân vốn không ưa Soái Lãng từ đầu, giờ đối phương còn tới tận nơi khiêu khích thì làm sao mà chịu nổi, hùng hổ chỉ mặt Soái Lãng: “Đợi đó, cùng lắm chúng tôi hạ giá toàn bộ, phá nát thị trường này, đừng hòng ai kiếm được gì.”
“Ấu trí, quá ấu trĩ...” Ai ngờ Soái Lãng cũng chỉ mặt hắn giáo dục: “Chiêu này tôi dùng dọa các người được, các người không lấy ra dọa tôi được, có hiểu kinh doanh không hả? Đập nát nơi này thì tôi về thành phố, đập nát Trung Châu tôi tới thành phố bên cạnh... Đừng như con nhện kết được cái lưới thì nghĩ mình độc bá một phương, đừng có lên mặt lão đại, được chút ưu thế thì vênh váo, thua thiệt chút thì hùng hổ, tôi chướng mắt nhất là cái thái độ đó.”
“Anh...” Diệp Dục Dân bước lên một bước, mất lý trí rồi.
“Làm gì thế, điên à?” Tần Nhiễm đẩy mạnh hắn lùi lại phía sau, nhìn Soái Lãng vác hàng giữa trời nóng như thế, nếu đánh nhau, một mình y chấp ba Diệp Dục Dân, tính cách cô trầm tĩnh hơn, chĩa mũi giáo vào Đỗ Ngọc Phân, mỉa mai: “Đây hẳn là thủ đoạn của phó tổng Đỗ rồi.”
Chủ yếu vẫn là vì hàng của Chính Nùng, người ta khó tránh khỏi hoài nghi này, người tiếp lời lại là Soái Lãng: “Tất nhiên rồi, có điều chị ấy không phải là phó tổng Đỗ, mà là tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi, có chị ấy ở đây, các vị muốn cắt nguồn hàng của tôi cũng chẳng được.”
Í, bom mù, Đỗ Ngọc Phân hiểu ngay, Soái Lãng muốn đẩy mình lên sân khấu làm chủ đạo, như thế khó tránh khỏi đối phương hoài nghi Lý Chính Nùng giở trò đằng sau, dù sao cô xuất thân từ Chính Nùng, cô chẳng ngại quấy đục nước lên, mỉm cười không tỏ thái độ.
Quả nhiên có hiệu quả, Tần Nhiễm sinh nghi, loại chuyện này, càng nói người ta càng chẳng tin, mập mờ người ta càng tin.
Đỗ Ngọc Phân lăn lộn thương trường đủ lâu rồi, biết phải làm sao, phất tay hời hợt nói: “Các vị đừng hiểu lầm, giờ tôi và Lý Chính Nghĩa không liên quan gì hết, hắn là hắn, tôi là tôi, thị trường này do tôi định đoạt, không liên quan gì tới hắn.”
Úi, khí thế chưa kìa, Soái Lãng tán thưởng, trông ra dáng bà chủ lắm, nước càng đục, không gian phát huy trí tưởng tượng cho đối phương càng lớn: “
“Không phải tôi nói hai vị chứ, trời ạ, chạy hai chuyến vô ích, bán chẳng được két nào, lại còn tốn tiền xăng dầu nhân công, để làm gì? Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống thương lượng là được, không thì thế này đi, số hàng này chúng tôi mua hết, hai vị khỏi phí công... Lát nữa mặt trời lên, mồ hôi ra, hai vị cành vàng lá ngọc, đâu cần chịu khổ... Ơ, nói nửa ngày trời vẫn đứng đó, ý tôi như thế mà còn chưa hiểu à, kiếm chỗ mát mà ngồi đi...”
So với chửi người ta còn khó chịu hơn, lại còn muốn mua cả hàng của Phi Bằng, tỏ vẻ như nghĩ cho người ta, Diệp Dục Dân tức tới đau dạ dày, Tần Nhiễm mạnh miệng đáp lại: “Các người không chống đỡ được lâu đâu, tôi ở đây chờ xem các người có bao nhiêu hàng?”
“Ấu trĩ, quá ấu trĩ.” Lần này Soái Lãng giáo huấn Tần Nhiễm: “Nghĩ thiếu các vị thì chúng tôi chết à, tưởng tôi nhập hàng ở Trung Châu sao? Thôi xin, đây là thế kỷ 21 rồi, giao thông thuận lợi như thế, từ Trung Châu đi tới nơi xa nhất trong tỉnh cũng chỉ vài tiếng, tôi thiếu cái gì chứ không thiếu hàng.”
“Chỉ cần 2 tiếng tôi tới được Đại Nguyên Sơn Bắc, 2 tiếng rưỡi tôi tới Trường An Thiểm Tây, mất 3 tiếng tới Tế Nam Sơn Đông, tưởng mỗi nhà các người bán đồ uống chắc? Hôm qua tôi mua hai toa xe hàng còn chưa xử lý kìa.”
“Thế này đi, hai vị đừng làm ở Phi Bằng nữa, tháng kiếm vài nghìn làm cái gì? Theo tôi đi, hay tôi cho hàng, các vị làm thị trường... Giờ tôi không lo thiếu hàng, chỉ buồn thị trường quá nhỏ, hàng tích quá nhiều làm sao đây?”
Đỗ Ngọc Phân chỉ sợ mình cười ra tiếng thì lộ tẩy hết, vị này còn khí thế hơn cả Lâm Bằng Phi, Lý Chính Nghĩa ấy chứ, khí chất ở đâu ra? Đương nhiên ở cái miệng, đó đó giờ đang chê khu phong cảnh Hoàng Hà không đủ, còn muốn khai thác khu phong cảnh Tung Sơn kế bên nữa.
Có nghĩa là thời đại của các người qua rồi, muốn một mình xưng hùng xưng bá là không còn nữa đâu.
Soái Lãng nói rất nhanh, rất kích động, còn Đỗ Ngọc Phân thì chẳng nói nhiều, đứng đó tựa cười tựa không, thực ra là nhịn cười tới khổ. Nhưng lại làm hai người Tần Nhiễm càng thêm hoài nghi, càng thêm chột dạ, lại chẳng thể làm gì.
Diễu võ giương oai chán, Soái Lãng cung kính mời Đỗ Ngọc Phân lên xe, sau đó như nhớ ra điều gì, bổ xung: “Phải rồi, trợ lý Tần, chủ quản Diệp, tôi quên mất một việc... Bây giờ xung quanh ga tàu trị an rất kém, nghe nói có đám điêu dân đạp xe ba bánh, thường bày trò va chạm, sau đó lăn ra ăn vạ đòi tiền. Các vị nếu tới đó bán hàng nhớ bảo tôi, không có người quen khó làm việc lắm... Tiểu Diệp, không gượng được đừng cố.”
Sau đó lên xe khởi động máy rồ rồ chạy đi với tư thế người chiến thắng.
Người vừa đi một cái, Tần Nhiễm rối rít gọi điện cho phó tổng Diêm... Vừa nói chuyện xong không biết xảy ra chuyện gì, cả đội xe được lệnh trở về.
Chuyến đi này tới hùng hổ, đi vội vã, nhiều xe tới nơi còn chưa mở khoang xe ra đã trực tiếp quay về rồi.
Ga tàu ồn ào, sáng sớm đã có chuyến tàu tới nơi, người đổ ra như thủy triều, phó tổng Diêm thấy điện thoại của Tần Nhiễm gọi, tới nơi bớt ồn hơn một chút, dí sát điện thoại vào tai, nói lớn.
“... Tiểu Tần, tôi đây, cô nói đi... Chỗ cô cũng thế à?... Đúng, chỗ tôi cũng không khác là bao, hàng hóa cơ bản không thiếu, tôi vừa gọi điện cho tổng giám đốc, không biết sơ hở ở đâu, giờ cả hàng của chúng ta và Chính Nùng, bảy tám nhà tràn vào ga tàu rồi... Cô về công ty đi, tổng giám đốc đang đợi... Chỗ tôi xảy ra chút chuyện, xe hàng va chạm với xe ba bánh, họ nhất định đòi bồi thường 3000, đang hiệp thương..”
Cúp điện thoại rồi, quay đầu nhìn hiện trường, ông ta đang ở bên sân rộng trước ga tàu, xe vừa tới đây thì va chạm với một cái xe điện ba bánh chở người, tiếp đó vô số xe ba bánh, hai bánh, bao vây xe hàng không cho đi, chỉ chỗ lõm trên xe ba bánh đòi tiền. Lái xe hàng là người đương địa, đùn đẩy quát tháo, không phải hắn va vào người ta, là cái xe ba bánh tự húc vào xe hàng... Tiếp đó thêm người ra làm chứng, nói xe hàng đâm vào người ta.
Thế là loạn, chẳng cách nào nói ai đúng ai sai nữa, là phó tổng Diêm cũng không biết bên mình nói thật không, còn chuyên môn gọi đại lý khu vực này là Trần Lệ Lệ tới.
Bà ta không dễ chọc, dẫn người tới chửi bới, nói ở ga tàu không ai tử tế, không xẻo khách thì tống tiền, đừng giở trò.
Thế là cuộc chiến nước bọt tưng bừng, người kéo tới xem vây kín vòng trong vòng ngoài, phó tổng Diêm biết không trêu vào nổi đám lưu manh vô sản, gọi cảnh sát tới, đám này chỉ sợ cảnh sát thôi.