← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 312 Từ không hóa có, đều là lừa dối. (2)

Người của nhà ga cũng tới, bảo xe ba bánh và xe hàng đều tránh sang bên, ai đâm vào ai ra chỗ khác mà nói. Trong thời gian đợi cảnh sát tới, phó tổng Diêm chứng kiến cảnh xe nâng và xe hàng phối hợp rỡ hàng chuyển hàng, đám người nhà ga mượn của công làm việc riêng, có xe nâng, tốc độ nhanh hơn gấp bội, mà nguồn hàng dư dả, ông không biết vấn đề ở đâu, vội báo cáo Lâm Bằng Phi.

Vừa báo cáo xong thì nhận được điện thoại của Tần Nhiễm, biết hôm nay phí công rồi, an bài Trần Lệ Lệ ở lại xử lý sự vụ, vội vàng về công ty. Đang chuẩn bị đi thì cảnh sát 110 mới lề mề tới, phó tổng Diêm lại đợi xem xử lý hiện trường, ai ngờ cái xe ba bánh kia biến mất rồi...

Cảnh sát tuần tra rất có trách nhiệm, tới nơi hỏi rất nhiều chủ xe ba bánh ở hiện trường, đám này đồng thanh.

“Không thể nào, chúng tôi có thấy gì đâu.”

Đúng thế, nơi này rộng như thế, sáng sớm không tắc đường, sao có khả năng va chạm? Cảnh sát tuần tra liền hoài nghi tính hợp lý của sự việc, trọng điểm tra hỏi Trần Lệ Lệ và lái xe hàng, đặc biệt là Trần Lệ Lệ, ai bảo bà ta tích cực báo án.

Trần Lệ Lệ tức điên, rõ ràng đám người kia ăn vạ tống tiền, giờ mình lại bị cảnh sát tra hỏi, mà bà ta có chứng kiến đâu, chỉ nghe thuật lại cộng thêm kinh nghiệm phán đoán thôi, bị cảnh sát hỏi vặn, sơ hở khắp nơi, cuối cùng phải thừa nhận không thấy gì...

Thế là xung quanh rộ lên, người chế giễu, người mắng mỏ, người lắc đầu bỏ đi.

Phó tổng Diêm mới biết mắc bẫy rồi, đám người gây chuyện kia không phải vì tống tiền, đơn thuần là kiếm chuyện mà thôi... Không biết đối phương sẽ giở trò vô lại gì nữa, ông không dám ở lại hiện trường, về thẳng công ty, mơ hồ nhận ra, đã quá xem thường đám ô hợp kia rồi.

Ông ta ở trong thành phố, cho nên về công ty trước, khi Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm bỏ đội xe đi về thì phó tổng Diêm và tổng giám đốc Lâm đã ngồi ở công ty được một lúc rồi, hai vị đều nhíu chặt mày.

Kỳ thực nghiệp vụ ở ga tàu cùng khu phong cảnh cộng vào, so với toàn bộ nghiệp vụ công ty không quan trọng lắm, đám người kia lai lịch chả có gì, nhưng lại như cục cứt chuột trong nồi canh vậy, nhìn khó chịu, nghĩ tới là tức, nói ra lại đau đầu.

Chuyện đau đầu lại tới nữa rồi, Tần Nhiễm đem ảnh hiện trường dùng di động chụp đưa Lâm Bằng Phi xem, đồng thời báo cáo chuyện trải qua. Lâm Bằng Phi bóp trán liên hổi. Lần này ông ta tính kế kỹ càng, không tiếc công sức muốn diệt sạch đám kia, không ngờ thành vác tảng đá lớn tự đập chân mình, khiến Chính Nùng hưởng lợi kênh tiêu thụ, lấy được cả quyền đại lý Ác Nhĩ Mã, làm nhà máy kia vớ bở. Nhưng kết quả cuối cùng thị trường của đối phương chẳng mảy may suy chuyển, đúng là đã mất phu nhân lại thiệt quân.

Ngàn vạn điều quy kết lại chỉ ở một vấn đề, Lâm Bằng Phi hỏi điều ai cũng quan tâm: “Nguồn hàng của chúng ở đâu ra, Tần Nhiễm, cô nói đi.”

“Chuyện này.” Tần Nhiễm lúng túng: “Tôi thực sự không nói được, Soái Lãng luôn ẩn trong bóng tối tính kế, đến lúc quan trọng mới nhảy ra, giờ lại còn cấu kết với Đỗ Ngọc Phân, Đỗ Ngọc Phân vốn chuyên làm về tiêu thụ, cô ta có mối quen biết rộng, điều động hàng từ nhà buôn của Chính Nùng cũng rất dễ dàng... Còn hàng của chúng ta thì tôi không biết sao bọn chúng lại có.”

“Cô nhìn rõ chứ, hai xe hàng, đều là hàng của chúng ta?”

“Nhìn rõ ạ, chúng đưa xe tới tận bãi mà.” Diệp Dục Dân trả lời thay, hắn cay cú lắm rồi, không dồn đám Soái Lãng vào đường cùng, hắn nuốt không trôi cục tức này: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy chúng ta không thể khách khí với chúng thêm được nữa, chúng ta cũng lấy Ác Nhĩ Mã làm đồ bán kèm, phá thị trường của chúng, để chúng không kiếm được lợi tự cuốn xéo.”

“Ấu trĩ, tôi hỏi cậu, cậu đuổi y ra khỏi khu phong cảnh, y quay về thành phố làm loạn thì sao? Hơn nữa cậu không xác định được rốt cuộc y có bao nhiêu nguồn hàng.”

“Tôi lại hỏi cậu, cậu dám khẳng định làm thế sẽ khiến y không bán nổi chứ? Con mắt cậu chỉ biết nhìn vào giá cả, không nhìn xem người ta gây dựng thị trường thế nào, đó là đội nắng vác từng két hàng cho chủ quán, cậu hay nhân viên phân phối hàng của công ty có ai làm được không?”

“Còn nữa, cậu xem tư liệu về mấy người đó chưa? Soái Lãng có đống tiền án ở đồn công an, cha y là cảnh sắt đường sắt. Trình Dương, La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cường, ba kẻ này không có nghề nghiệp nào đàng hoàng, còn cả Ngưu Tất Cường làm công nhân nhà ga không khác gì đại ca giang hồ. Hôm nay xe của chúng ta bị chặn ở cổng nhà ga, nếu chúng tổ chức mấy chục cả trăm người tới đánh nhau, cậu làm gì đây? Cậu đánh lại à?”

“Tiểu Diệp, không phải tôi đả kích cậu, năng lực công tác của cậu có, nhưng ở trong thực tiễn cậu muốn làm được việc, năng lực công tác chỉ là thứ yếu thôi...” Lâm Bằng Phi bất ngờ quay sang giáo dục Diệp Dục Dân, hắn tốt nghiệp chuyên ngành thị trường,, có tài đấy, nhưng gặp phải đám người này, khác nào tú tài gặp phải quân lính, có lý chẳng nói nổi.

Căng rồi, lại lần nữa gặp tình huống bất ngờ, mấy người trao đổi chủ yếu về nguồn hàng trong tay Soái Lãng.

Loại khả năng thứ nhất, Diệp Dục Dân không dám khẳng định, đó là Soái Lãng chỉ hư trương thanh thế, y không có nhiều hàng, cùng lắm lấy ít hàng từ nhà buôn nào đó của Chính Nùng, vậy thì lợi nhuận giảm mạnh. Dù là có thể lấy hàng nơi khác, thêm phí vận chuyển và nhân công, không gian lợi nhuận cũng bị thu hẹp, chúng không cầm cự được lâu. Cụ thể bao lâu Diệp Dục Dân phán đoán, một tháng là lạc quan nhất rồi.

Nhưng một tháng quá dài, đủ cho đêm dài lắm mộng, chỉ có vài ngày đã xảy ra nhiều chuyện như thế, nếu cho Soái Lãng thêm một tháng chuẩn bị chẳng biết y còn bày ra trò gì.

Người ta lấy hàng của Phi Bằng làm đồ tặng kèm, nên cơ bản chẳng cần nhiều, chẳng lẽ họ có thể khống chế Chính Nùng xuất hàng à, thế nên Lâm Bằng Phi không hài lòng với cách ứng phó gấp gáp của của Diệp Dục Dân.

Phó tổng Diêm nhắc nhở thân phận của Đỗ Ngọc Phân, nhỡ Đỗ Ngọc Phân lấy giá kênh tiêu thụ nhập hàng từ Chính Nùng thì tình hình khác gì trước, Phi Bằng căn bản không tiến vào được. Chẳng may Lý Chính Nghĩa chơi trò hai mặt, ngoài hợp tác với Phi Bằng, sau lưng hỗ trợ Soái Lãng càng khó giải quyết, bọn họ lún càng sâu càng khó thoát ra, không chừng ảnh hưởng tới thị trường khác.

Càng phân tích vấn đề lại càng nhiều, nguồn hàng ở đâu? Đám người đó có tấn công vào thành phố không? Lý Chính Nghĩa phải chăng đang chơi xấu?

Nếu bất chấp nhảy vào cướp lại thị trường, rốt cuộc gây chấn động với hệ thống giá cả của Phi Bằng trên toàn tỉnh thế nào? Phi Bằng khống chế nghiêm ngặt như vậy, đám Soái Lãng còn luồn lách được, vậy lách qua khe hở của Chính Nùng không khó, huống hồ còn có Đỗ Ngọc Phân, vai trò thực sự của cô ta là gì?

Vấn đề nhiều tới mức nghĩ thôi đã mệt đầu, bất tri bất giác quá giờ ăn sáng, giờ làm việc đã tới, mặt trời lên cao, khi thư ký gọi điện nói tổng giám đốc Lý của Chính Nùng muốn hẹn gặp, Lâm Bằng Phi tức tối nói một câu: “Bảo tôi không có nhà.”

Sau đó nghĩ chuyện này không lơ là được, an bài phó tổng Diêm đi gặp Lý Chính Nghĩa, ra lệnh cho Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân: “Nhất định phải tra ra được nguồn hàng của chúng, nhất là hàng của chúng ta, nếu y thực sự nhập hàng từ ngoại tỉnh, vậy không cần biết trả giá lớn cỡ nào cũng phải xử lý.”

Lửa cháy ngang mày rồi!