← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 313 Từ không hóa có, đều là lừa dối. (3)

Núi xanh biêng biếc, Hoàng hà cuồn cuộn, núi không dời thì nước phải dời, nước không dời thì đường phải dời, đường xá trong khu phong cảnh vì thế mà quanh co hết né núi lại phải tránh sông.

“Còn đi bao lâu nữa?” Đỗ Ngọc Phân hỏi.

“Kia kìa, tới rồi, chỗ nhà trệt ấy.” Soái Lãng chỉ tay đáp.

Lần đầu tiên bọn họ chặn hàng của Phi Bằng chính là ở con đường này, nơi Soái Lãng chỉ là một cái thôn nhỏ ngoài khu phong cảnh, thôn ở đầu đường cao tốc. Sau khi khu phong cảnh mở ra, đại bộ phận người dân trong thôn dựa vào kinh doanh nhỏ nuôi gia đình, nghề phục vụ phát triển, cuộc sống ở đây cũng ấm no, không ít người xây được nhà hai tầng. Nhưng chỗ Soái Lãng chỉ lại là căn nhà cũ nát, không biết xây từ thời nảo thời nào rồi.

“Đó là nhà kho à?” Đỗ Ngọc Phân không tin, làm gì giống kho, giống cái nhà vệ sinh ở quê, chỉ to hơn một chút.

Soái Lãng thấy Đỗ Ngọc Phân thất vọng thì nói: “Chị Đỗ, chị quan liêu quá rồi đấy, đó không chỉ là nhà kho, còn là nơi ở tạm thời của tôi, nếu không chị cho rằng làm sao tôi có thể nhanh chóng phản ứng với thị trường như thế? Vì tôi luôn ở đây, người trong thôn có mười mấy hộ bày quán bán hàng ở khu phong cảnh, chúng tôi mỗi lần dọn quán đi về còn cùng nhau uống rượu, thành em thân thiết rồi, làm thị trường thế đủ chắc chưa?”

Đỗ Ngọc Phân bất ngờ, không nghĩ tới còn có chuyện thế này, bảo sao Soái Lãng nhanh chóng thân thiết với chủ quán ở khu phong cảnh như thế, lại còn thông đồng với nhau, té ra rất nhiều chuyện trong đêm đã mật mưu với nhau rồi. Người khác chỉ chú ý tới thay đổi thị trường, giám sát xuất nhập hàng, chú ý tới các đại lý cạnh tranh, ai cũng không chú ý tới Soái Lãng đã tới đây bám rễ sinh sống.

Xe nâng rẽ vào con đường nhỏ, đi không xa dừng lại, Soái Lãng thực sự không bốc phét, giữa đường có phụ nữ trung niên đi chợ sáng về bảo Soái Lãng tối sang ăn cơm uống vài chén rượu với chồng bà ta, hôm nay mua được con cá to, dọc đường gặp một hai người nữa, Soái Lãng gọi chú chào gì rất thân thiết, lại còn có ông chú chia cho nửa chùm nho, bảo nho nhà mình trồng, ngon lắm.

Cơ sở quần chúng đúng là rất tốt.

Nhà ở bên cạnh mảnh đất có vẻ bỏ hoang rồi, dù sao làm ruộng cả năm chẳng bằng bán hàng ở khu phong cảnh mà, Soái Lãng nhảy xuống xe mở cửa sân, cửa gỗ to bản kiểu cũ, khóa sắt kiểu cũ, xích to như xích chó.

Đỗ Ngọc Phân tò mò quan sát, lúc này đang giờ bán hàng, người trong thôn không nhiều, chỉ có gà qué hay một hai đứa bé chạy qua chạy lại, nếu thấy người lớn thì tuổi đa phần nghỉ hưu rồi, không thấy bất kỳ người trẻ tuổi nào.

Đây là chuyện hết sức bình thường, người trẻ tuổi giờ đa phần tới thành phố lớn làm việc cả rồi.

Đổi lại trong thôn hết sức tĩnh lặng, không hề có mùi xăng dầu, không bị ô nhiễm như các thôn trấn ngoại thành khác, không khí hết sức trong lành. Xa xa núi xanh, bên cạnh ruộng lúa, luống rau, giữa thôn có con suối nhỏ róc rách chảy qua, tiếng chó sủa, tiếng chim hót, cả một vùng điền viên êm đềm thanh thản.

Phá hoại phong cảnh nhất chính là căn nhà sập sệ mà Soái Lãng thuê, Đỗ Ngọc Phân đi vào sân, chỉ nghe roẹt một cái, bạt che mưa kéo ra, két đồ uống chất thành đống ở đây, phải tới hai ba nghìn két, cô mừng rỡ xem một lượt nhận ra ngay nguồn gốc của nó: “Ở đâu ra thế, lại còn toàn là hàng của Chính Nùng nữa.”

“Chị Đỗ, tôi thiếu chị bao nhiêu tiền hàng ấy nhỉ?” Soái Lãng hỏi câu chả liên quan

“Hỏi cái này làm gì, còn sợ tôi giục nợ à?”

“Không phải, nợ tiền hàng và nguồn hàng là cùng một khái niệm.”

Khoan, khoan, Đỗ Ngọc Phân hiểu ra gì đó, Trình Dương đã nói Soái Lãng làm ngay dưới vành mắt của tất cả mọi người mà không ai để ý, vậy chẳng phải là: “Cậu cắt bớt hàng mỗi ngày lại, đưa tới đây à?”

“Đúng rồi, chị không nhớ sao, hôm đó chúng ta đi uống rượu, chính chị bảo tôi không thể tin Lý Chính Nghĩa được. Trở về tôi suy nghĩ rất kỹ, vấn đề gì tôi cũng không sợ, chỉ sợ người ta chặn mất nguồn hàng thôi, thế nên sau ngày hôm đó tôi cẩn thận phóng đại lượng tiêu thụ, đem số dư mỗi ngày giữ lại.”

“Bình thường chỉ có 500, 600 két, ngày 10, ngày 13 trời mưa to, ngay cả 100 két chẳng bán hết, riêng hai ngày đó đã dư ra 3000 két rồi.. Thực ra tôi nghĩ, Lý Chính Nghĩa nếu có giở trò sẽ đợi tới ngày kinh doanh ổn định rồi sẽ đẩy tôi đi để độc chiếm thị trường, không ngờ lại là hắn bị Phi Bằng dụ dỗ, bán đứng tôi.” Soái Lãng nhún vai, chẳng có mưu sâu kế hiểm gì, mọi chuyện hết sức đơn giản y không cố ý giấu giếm, nhưng lại chẳng ai để ý.

“Thì ra là chặn hàng, tôi còn tưởng bản lĩnh của cậu nghê gớm lắm tìm ra được nguồn hàng cơ.” Quả nhiên mánh khóe ảo thuật vạch trần một cái, khán giả liền thất vọng, nhưng mà tâm trạng Đỗ Ngọc Phân hôm nay rất tốt, nói câu này mang tính chất đùa là chính.

Soái Lãng cười: “Không phải tôi không tìm được nguồn hàng, mà là không đáng, lợi nhuận vốn ít, thêm phí nhân công với vận chuyện nữa, mang tới đây chẳng bõ công rồi.”

“Vậy cậu tích trữ được bao nhiêu?”

“Hơn 7300 két, đem bán trả tiền chị vẫn dư, chị rất nghĩa khí, tôi không thể hại chị, một hai ngày nữa hàng tiêu thụ được tôi trả tiền chị.

“Đừng nhắc tới tiền, tôi sợ cậu nợ chắc.”

“Ồ, được thôi, tôi không trả nữa.”

“Cậu dám à?” Đỗ Ngọc Phân chân đá tay đấm, có điều rất nhẹ, thành ra rất ám muội.

“Chị Đỗ, có phải là đêm qua trằn trọc không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ tới tôi...” Soái Lãng chớt nhả nói một câu, thấy Đỗ Ngọc Phân nhíu mày, mới bổ xung: “ Nghĩ tôi quịt tiền hàng của chị.”

Vừa nói trúng tâm sự, lại thuận tiện trêu ghẹo được một câu, Đỗ Ngọc Phân muốn nhéo tai Soái Lãng, Soái Lãng nhanh nhẹn né được.

Dù vẫn bị hai công ty bao vây, không có lấy chút phần thắng nào, dù có nguồn hàng thì nước xa cũng không cứu được lửa gần, mà trong tỉnh thì đối thủ khống chế rồi, kiếm được nguồn hàng lẻ cũng như muối bỏ biển. Song Đỗ Ngọc Phân bị thái độ lạc quan của Soái Lãng cảm nhiễm, chẳng thấy buồn phiền tẹo nào.