← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 314 Từ không hóa có, đều là lừa dối. (4)

Soái Lãng dẫn Đỗ Ngọc Phân vào trong nhà, nhà tường gạch, dán bừa đống tranh quảng cáo đồ uống lên, miễn cưỡng coi như giấy dán tường, đồ đạc đơn giản, một cái giường gấp, một cái bàn cũ, bên trên có một ấm nước điện, Soái Lãng nhanh nhẹn đun sôi nước.

Thế thôi, chẳng có gì hết, Đỗ Ngọc Phân thấy trong lòng có chút thương xót, sống thế này quá kham khổ rồi: “Suốt thời gian qua cậu luôn ở đây à?”

“Đúng thế.” Soái Lãng kéo một cái ghế cho Đỗ Ngọc Phân ngồi, chùm nho thì đặt tạm lên một áp phích quảng cáo, nhắc: “Cái ghế này thiếu một chân, chị ngồi hờ thôi, đừng dựa người vào lưng ghế là ngã đấy.”

“Cậu... Thật đúng là …” Đỗ Ngọc Phân không biết nói thế nào cho phải, thực sự khâm phục chàng trai này rồi.

Soái Lãng hoàn toàn không để ý tới điều kiện sống tồi tàn của mình, tiếp tục giải thích: “ Kỳ thực họ chỉ biết nhìn báo cáo, nhìn bảng biểu, tôi giữ lại cả nghìn két mỗi này họ cũng không nhận ra. Tôi còn nhập hàng của cả Lục Nhĩ, Lam Môi, trừ khi tôi muốn đi, ai muốn đuổi tôi đi, không dễ như họ nghĩ đâu. Cùng lắm tôi đẩy cái xe đi bán lẻ, ai làm gì được tôi.”

“Chuyện đó thì tôi tin, nhưng mà còn Cocacola và Sprite chẳng hạn, cậu lấy đâu ra?”

“Giả đấy.”

“Cái gì?” Đỗ Ngọc Phân gần như lạc giọng, bán hàng giả ở nơi này, cậu ta muốn chết sao.

“Chị đừng hiểu lầm, giả mà không phải giả, tối qua mấy anh em chúng tôi mua lẻ hơn 200 két, đặt ngoài cùng làm ra vẻ thế thôi.” Biết vừa rồi mình nói dễ sinh hiểu lầm, Soái Lãng vội giải thích.

“Cậu...” Đỗ Ngọc Phân dở khóc dở cười, lấy giá bán lẻ mua về, bán đi với giá bán buôn, mỗi két lỗ 3,4 đồng, chưa kể chi phí phát sinh, mánh nhỏ này lừa được nhất thời thôi, vui mừng qua đi, yếu ớt hỏi: “Vậy cậu nói điều hai toa hàng gì đó, cũng là giả à?”

“Tôi có là giám đốc nhà ga chăng nữa cũng đâu phải nói điều là điều ngay được đâu, thêm vào chi phí, không lỗ là may, tôi chả làm.”

“Hiệp ước với Lam Môi, Lục Nhĩ cũng giả luôn chứ gì?”

Soái Lãng lần nữa gật đầu: “Cũng giả nốt, sản phẩm của họ vốn chẳng ra sao, tranh thủ mùa tiêu thụ kiếm chút tiền, bắt tay với họ làm gì.”

“Vậy...” Thì ra chỉ là một loạt lời nói dối, tình thế không tốt hơn, Đỗ Ngọc Phân không biết nên khen hay nên đá cho Soái Lãng một phát nữa, cười như mếu: “Vậy rốt cuộc cậu chỉ còn ít hàng tồn thế này thôi, chẳng có nguồn hàng nào hết.”

“Không có.” Nước sôi rồi, Soái Lãng rót một cốc nước đặt trước mặt Đỗ Ngọc Phân, thấy ánh mắt cô thất thần, nói: “Sao thế chị Đỗ, không tới mức cảm động thành như thê chứ?”

“Ha ha, cám động? Ừ, tôi cảm động đấy, cảm động lắm.” Đỗ Ngọc Phân bật cười, từ sáng sớm tới giờ tâm trạng cứ lên lên xuống xuống mấy lần, mới đầu tưởng cùng đường rồi, vậy mà chớp tình thế lật ngược, đến khi vững tin vào tương lai tươi sáng rồi, thì ánh sáng ấy lại tối đi, tất cả chỉ là giả, dựa vào hàng tồn chẳng thể duy trì bao lâu, cuối cùng thị trường vẫn đổi chủ: “ Giờ coi như tôi thực sự hiểu cậu, cậu chiếm thị phần của Phi Bằng, bán hàng của Chính Nùng, dùng chút tiền vốn của tôi, tới giờ cậu vẫn chẳng có gì trong tay hết.”

“Chị đang biểu dương hay chế nhạo tôi thế?” Soái Lãng gãi đầu, thật thà thừa nhận: “Có điều chị nói đúng sự thực, họ khống chế thị trường chặt quá.”

“Chẳng khen cũng chẳng chê, xưa nay thị trường luôn là kẻ mạnh mới có quyền, ai nắm nguồn hàng tốt, người đó mới có tiếng nói, cậu đã tính số hàng này duy trì được bao lâu chưa?”

“Tính cả hôm nay thì cũng chỉ ba ngày thôi, mai tôi sẽ tăng thêm lượng hàng của Lục Nhĩ và Lam Môi, kéo dài lên 5 ngày là vẫn có thể.”

“Ừm, cậu nghĩ cũng giống tôi, tối đa chỉ 5 ngày, trì hoàn thêm 5 ngày, vậy rồi sao? Chỉ thế mà cậu đã thỏa mãn à?” Đỗ Ngọc Phân rất không hài lòng với vẻ thái độ của Soái Lãng, tính toán rất giỏi, song vẫn là ý thức tiểu nông ngắn ngủi tạm bợ, như thế chưa đủ an ủi chuyện cô bị công ty đuổi việc.

Vì mấy ngày nữa bị phanh phui, người ta vẫn cười vào mặt.

“Bị hai công ty chèn ép, tôi có thể cầm cự thêm hai ngày là niềm vui bất ngờ rồi, huống hồ tôi đã ở đây 13 ngày. Sau khi bán hết hàng, ít cũng kiếm được 10 vạn, đây là đỉnh cao sự nghiệp của tôi đấy... Có gì mà không thỏa mãn chứ?” Soái Lãng quan sát sắc mặt của Đỗ Ngọc Phân, bộ dạng tiếu phú tức an bại lộ hoàn toàn.

Đỗ Ngọc Phân định mắng, chợt phát hiện ánh mắt lấm lét của y, lòng máy động, mặt lại hiện lên niềm vui, chỉ Soái Lãng: “Giả, cậu lại lừa tôi, tôi không tin cậu ngoan ngoãn rút lui như thế, nếu cậu đơn giản muốn kiếm một ít, cậu không ở đây nếm mật nằm gai như thế.”

“Ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng có tiếng nói chung, bao năm qua tôi mệt sống mệt chết làm công cho người ta, song chẳng kiếm được là bao, giờ khó khăn lắm mới có cơ hội tự mình làm chủ, có đuổi tôi cũng không đi đâu, chí ít không đi tay trắng.” Soái Lãng trở giọng ngay, quay sang vẻ mãi mãi không thỏa mãn, vừa rồi giống như chỉ thăm dò Đỗ Ngọc Phân, kết quả thăm dò là, dã tâm của bà chị này có vẻ vì bị đuổi việc mà bốc lên rồi.

“Nguồn hàng không được giải quyết, nói gì cũng là vô ích thôi, 3 ngày, tối đa 5 ngày, vẫn quá ngắn.” Đỗ Ngọc Phân nói thẳng vân đề: “Không, tối đa 3 ngày thôi, nếu cậu giảm lượng hàng của Chính Nùng, bán thêm hàng của đại lý khác, họ sẽ nhận ra ngay là cậu ngoài mạnh trong yếu, cái này có thể nhìn ra trong báo cáo, bảng biểu đấy, không qua mắt được họ đâu.”

“Không ngắn đâu, chị nghĩ liên minh của Phi Bằng và Chính Nùng có thể duy trì quá 3 ngày không?” Soái Lãng lại hỏi.

A, đúng là như vậy, cái này thú vị đấy, Đỗ Ngọc Phân muốn đánh người, bảo sao Soái Lãng nhất định muốn mời mình tới đây, vì đó là đòn nghi binh, xuất hiện lượng lớn hàng của Chính Nùng cùng với cựu phó tổng giám đốc của Chính Nùng, ai mà không hoài nghi cơ chứ.

Chính Nùng và Phi Bằng là kẻ thù nhiều năm, dù hợp tác cũng không quên đề phòng, chỉ cần có chút nghi ngờ, mối quan hệ tạm bợ này chắc chắn đổ vỡ.

Phải làm sao khoét sâu vết nứt giữa họ đây?