← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 315 Đổ dầu vào lửa. đục nước béo cò (1)

“Tiểu Hoa à, ừ chị Đỗ đây … ừ, không sao, coi như nghỉ nơi một thời gian đi, mấy năm qua vất vả quá rồi … Du lịch à, chị cũng đang cân nhắc xem đi đâu đây … à phải, cho chị hỏi chuyện này nhé …”

Đỗ Ngọc Phân lấy di động ra gọi điện, dù cô rời Chính Nùng, nhưng uy vẫn còn, huống hồ chỉ hỏi mấy câu đơn giản, lập tức xác nhận được suy nghĩ của mình.

“Tôi nghĩ lúc này Phi Bằng nhất định đang vô cùng tức giận, bọn họ chắc hẳn bỏ số tiền kha khá ra lấy quyền đại lý cấp tỉnh của Ác Nhĩ Mã, lại còn chia sẻ kênh tiêu thụ với Chính Nùng. Kết quả là chẳng được gì, tính ra ngoài Phi Bằng ra tất cả đều được lợi, họ chịu mới lạ.”

Soái Lãng giơ ngón cái, tin này y cũng có thể lấy được, song sẽ tốn chút thời gian: “Vậy là tôi nghĩ đúng rồi, tôi đoán Lâm Bằng Phi sẽ gây áp lực cho Lý Chính Nghĩa, để khống chế lượng hàng bán ra, vẫn dùng chiêu cũ bóp chết chúng ta.”

“Hừ, vấn đề chính là ở nơi này, hôm nay cậu đánh cho người ta trở tay không kịp, nên họ mới sinh nghi, bây giờ chắc chắn là phái người giám sát chặt chẽ nguồn hàng của chúng ta rồi, 2 thị trường, mấy nghìn két, đi lấy hàng một cái là giấy không gói được lửa.”

Đỗ Ngọc Phân hạ thấp như sợ người ta nghe thấy: “Bây giờ mọi thứ hỗn loạn, theo bản năng họ sẽ nghĩ Chính Nùng là nguồn hàng chính, sẽ gây áp lực với Chính Nùng, mà hàng của Chính Nùng đã thông qua kênh tiêu thụ của Phi Bằng, trước khi tiền hàng trả về, Chính Nùng sẽ bị áp chế. Như vậy quan hệ hai nhà vô cùng mong manh, cậu tính bày trò đổ dầu vào lửa, cho họ cắn nhau chứ gì?”

“Chị nói đúng rồi đấy, song vẫn chỉ là một khả năng, hiệu quả tới đâu phải làm mới được, tính toán nhiều quá không phải là tốt.” Nhanh thế mà nhìn thấu mình rồi, Soái Lãng thừa nhận, nhoài người tới thì thầm vài câu.

Đỗ Ngọc Phân mím môi ngẫm nghĩ, sau đó lại ngoắc ngoắc Soái Lãng tới gần, nói vài câu vào tai y, Soái Lãng lại ghé tai cô trả lời. Cứ nói qua nói lại như thế, cán cân dần lệch đi, nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt hai người.

Mật mưu rất lâu, đợi Đỗ Ngọc Phân từ căn nhà thuê đi ra lại là đóa hoa rạng rỡ rồi, đứng ở trong sân, rút di động ra gọi cho Lý Chính Nghĩa: “A lô, tổng giám đốc Lý, tôi là Đỗ Ngọc Phân đây... Chuyện gì à? Chẳng có chuyện gì, chỉ muốn xin lỗi anh thôi, thái độ của tôi hôm qua không tốt, xin lỗi anh... Tôi nói tới khoản tiền hàng của công ty, hôm nay tôi sẽ về công ty kết toán, nếu tiện chúng ta ăn một bữa cơm nhé?”

“Thôi nào chia tay vui vẻ vẫn hơn chứ, tôi ở công ty làm việc bao năm, thế nào cũng có tình cảm, chẳng may công ty cần, tôi sẵn sàng góp sức vì công ty vì tổng giám đốc Lý... A, không tiện hả, không sao, không sao, hôm khác cũng được.”

Khách khí, giả dối, đối với người quen làm công tác thị trường như Đỗ Ngọc Phân, gặp đủ loại người rồi, cô biết che giấu đi ghét bỏ, nói làm sao cho thật.

Cúp điện thoại rồi, Đỗ Ngọc Phân nhún vai nói với soái Lãng đang đợi tin: “Giọng điệu khô khốc, chắc là bên Phi Bằng báo cho rồi, hi hi, nghe như hận không thể đuổi việc tôi lần nữa ấy.”

“Tên đó kém cỏi quá, nếu là tôi, thế nào cũng ăn cơm với chị một bữa.” Soái Lãng một tay đút túi quần, dựa lưng vào khung cửa, tán thưởng màn biểu diễn của Đỗ Ngọc Phân, nữ nhân đúng là có bản lĩnh nói dối trời sinh.

Đỗ Ngọc Phân bấm số của Tần Nhiễm, lần này dùng thái độ đại tỷ: “Trợ lý Tần à... Chị Đỗ đây... Làm gì à? Không có gì, thực ra chị thấy chúng ta đều là phận nữ, cùng làm tiêu thụ, thế nào cũng có tiếng nói chung, đúng không? Để chuyện cạnh tranh của công ty biến thành thù oán cá nhân thì chán lắm.”

“Hay là tôi đề xuất cách trung gian thế này? Mỗi két của bên cô hạ thêm 1.5 đồng so với giá kênh tiêu thụ, chúng tôi sẽ lấy hàng của Phi Bằng, chứ phải đi lấy hàng xa như thế cũng không dễ, không bằng win win...”

“Hì hì, đừng từ chối nhanh thế, thương lượng đi. Giá kênh tiêu thụ không phải là không được, ga tàu là thị trường ổn định, một năm bốn mùa đều bán tốt, so với thị trường khác còn tốt hơn nhiều, các cô sao nỡ bị mất.... Hay là thế này, ra giá đi, tôi trả thị trường lại cho...”

Đợi cô cúp điện thoại rồi, Soái Lãng cười nói: “Chị nói cứ như thật, tôi cũng tin đây này.”

“Tôi chẳng mong ai tin, nửa tin nửa ngờ là tốt nhất, cho bọn họ ăn không ngon ngủ không yên là việc của tôi... Còn tranh thủ sơ hở thế nào lại là việc của cậu.” Đỗ Ngọc Phân vừa nói vừa bấm điện thoại, lần này cười rất ngọt: “Tổng giám đốc Lâm, anh không nhận ra tôi nữa sao?... Tôi là Đỗ Ngọc Phân...”

……… ………… …

Lâm Bằng Phi quả nhiên có chút hoang mang cúp điện thoại của Đỗ Ngọc Phân, cô gái này có ý đồ gì vậy? Đắc ý quá rồi, không, không phải, cô ta không thuộc loại ấu trĩ như vậy.

Rốt cuộc cú điện thoại này có mục đích gì?

Người cùng nghề, cạnh tranh là khó tránh khỏi, nói cạnh tranh là diễn đạt văn nhã thôi, nói sâu sắc hơn là người gian ta trá, nói thẳng ra là vô thương bất gian, nói đơn giản là, anh chơi tôi, tôi chơi anh, khi một bên ngã mới thôi.

Một thương nhân giỏi là phải biết chơi người khác, hai là phải biết chống đỡ người ta chơi mình, cuối cùng là biết làm sao trục lợi khi người khác chơi nhau... Ba điều trên mà không học được cái nào thì ngàn vạn lần đừng đi làm ăn.

Hơn nữa ngàn vạn lần đừng cho rằng mình là người thông minh nhất, đừng, tuyệt đối đừng nghĩ thế, chẳng ai họ Ngu tên Ngốc đâu.

Lâm Bằng Phi lăn lộn trong nghề mấy chục năm rồi, hẳn là loại có thể chơi người khác, đồng thời chịu được người khác chơi mình.

Ngày 18 tháng 5, kế hoạch lớn gặp bất lợi làm ông ta cực kỳ coi trọng, mấy viên đại tướng trong tay, thư ký Lý dẫn một nhóm, phó tổng Diêm và trợ lý Tần một nhóm, Diệp Dục Dân tự dẫn một nhóm đi điều tra nguồn hàng. Nếu vài trăm két thôi còn che giấu dược, chứ mấy nghìn két, chục vạn chai, không tra ra mới lạ.

Điều làm Lâm Bằng Phi kiêng kỵ nhất là đám Soái Lãng làm bừa chạy khắp nơi kiếm hàng, lỡ chẳng may có thương nhân ngoại tỉnh tuồn lượng lớn hàng vào. Vậy thì cả hệ thống phân phối hàng và giá cả mà ông ta luôn giữ gìn sẽ sụp đổ, dù khôi phục được cũng tổn thất nặng nề. Điểm này người làm đại lý đều sợ, không dám vượt ranh giới, nhưng đám ô hợp kia đừng mong chúng hiểu quy tắc cuộc chơi.

Lần tới xem ra phải sử dụng vài biện pháp phi chính quy rồi.