← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 316 Đổ dầu vào lửa. đục nước béo cò (2)

8 giờ 40 phút, phó tổng Diêm phái người cùng thư ký Lý tới Chính Nùng thương lượng, ông ta cùng Tần Nhiễm và người phòng thị trường tới khu phong cảnh điều tra.

Phải làm thế nào đây? Dễ thôi, phó tổng Diêm phái bốn xe đi bốn hướng khác nhau, chỉ làm một việc đó là mua lại toàn bộ hàng của Phi Bằng, nếu có nhiều hàng, tốt nhất mua cả bao bì về. Người ngoài nghề không biết, trên bao bì có mã vạch, mã sản xuất, có thể tra ra được nơi xuất hàng, đóng gói ở đâu, nếu là hàng ngoại tỉnh, đây sẽ là bằng chứng thép để giao thiệp với nhà máy sản xuất.

Tốc độ tiến hành rất nhanh, biết Soái Lãng lấy trung tâm đỉnh Ngũ Long làm điểm phân chia hàng, cho nên phó tổng Diêm cố ý né nơi này, đỗ xe lại ở tượng hai vị hoàng đế Viêm Hoàng, để lại Tần Nhiễm trong xe, đi thẳng tới một quầy hàng.

Đây đã là lần thứ sáu ông ta xuống xe rồi, dùng cùng một phương pháp giao lưu với chủ quán, Tần Nhiễm nhìn phó tổng Diêm đứng bên quầy hàng, tay cầm ví tiền, rút từng tờ, rất chậm, đặt lên quầy làm bằng kính. Thường thì một tờ không có hiệu quả, hai tờ chủ quán bắt đầu nói chuyện, ba tờ thì niềm nở, nếu mà thêm tờ nữa thì không cần hỏi nữa, đối phương thao thao bất tuyệt...

Có tiền sai khiến được cả quỷ thần mà, muốn sai khiến người quá dễ.

Cách này cô không dùng được, giao tiếp với đám tiểu thương này cần kỹ xảo, cô mà tới có khi mất tiền oan người ta còn cười đểu trong lòng.

Bốn chiếc xe được phái đi kia sau hai tiếng như giao hẹn, cuối cùng tụ tập ở cửa thôn Ngũ Long, ở ngoài mặt đường đối diện với viện tử nửa bỏ hoang, chụp vài tấm ảnh, có người đang vận chuyển hàng.

Bảo sao tốc độ phản ứng của đám người kia nhanh như vậy, thì ra sớm an bài kho hàng ở đây, mà con đường này vì có cái trụ bê tông nên xe hàng của công ty mình không qua được, nên né đường này, kết quả là không phát hiện ra.

Ở trên xe, phó tổng Diêm cầm bản đồ khu phong cảnh, đã khoanh mấy cái vòng rồi, rất không vui đưa bản đồ cho cô trách mắng: “Chỉ có ở Cự Mục Các, và ít sạp hàng ở khu phong cảnh Ngũ Long là có lượng nhỏ hàng của chúng ta, mua về được mấy chục chai, người ta chỉ hư trương thanh thế thôi, vậy mà cô còn đi giúp đối phương đổ dầu vào lửa.”

“Xin lỗi phó tổng Diêm, chuyện ban sáng xảy ra quá bất ngờ, chúng tôi không có thời gian đi tra, khi đó thực sự thấy chúng chở hai xe toàn là hàng của chúng ta, tôi và Tiểu Diệp đều giật mình... Có phải chúng cố ý giấu đi?” Tần Nhiễm hơi đỏ mặt nói.

“Không đâu, nếu chúng thực sự có nguồn hàng thì đã dám bán ra rồi, bán kèm chỉ xảy ra dưới hai tình huống, một là loại sản phẩm không ra sao, cần xử lý nhanh, hai là không hi vọng dùng thứ đó kiếm tiền, chỉ thúc đẩy tiêu thụ mà thôi. Sản phẩm của chúng ta không phải loại thứ nhất, vậy thì chỉ có thể là loại thứ hai, chúng không hi vọng kiếm được tiền? Chỉ có một lời giải thích, trong tay y không có nhiều hàng... Đi nào, về công ty, cùng các nguồn tin khác xác thực.”

Phó tổng Diêm chỉ nói vài câu phá vỡ điểm mù của loạn cục, đợi xe đi không xa, vẫn cứ mua về ít sản phẩm mẫu, sau khi gửi mã về công ty tra, quả nhiên là tới từ 8 nhà bán buôn khác nhau, thời gian xuất hàng cũng không đồng nhất.

Tra tới đây Tần Nhiễm thở phào, chỉ cần không phải hàng từ một nhà bán buôn là được rồi, không tồn tại vấn đề mua chuộc hay bán đứng trong nội bộ, vì mua chuộc một hai người còn có thể, chứ 8 người là tuyệt đối không thể.

Từ đầu tới giờ cô luôn bị Soái Lãng dắt mũi, không biết đâu mà lần, tới mức nghi ngờ cả kiến thức mình học được, nhưng hôm nay phó tổng Diêm chứng minh, chính đạo không phải vô dụng, chẳng qua cô chưa phát huy hết kiến thức thôi, nếu không đã nhìn thấu mánh khóe của Soái Lãng sớm hơn rồi.

Phó tổng Diêm có được kết quả từ phía công ty, tức giận vỗ đùi: “Bọn nhãi con này, mua hàng từ nhà bán lẻ, lại bán với giá bán buôn, bỏ thêm cả phí vận chuyển, hoàn toàn chỉ vì làm chúng ta khó chịu.”

Xuất chiêu vô lý kiểu này làm người ta câm nín.

..............................................

Nhà ga vang vọng tiếng nhân viên báo số hiệu tàu chuẩn bị vào ga, tiếng người ồn ào cả một vùng, Diệp Dục Dân rải người ra khắp nơi, một mình hắn tới bãi hàng, rút điện thoại ra, cực kỳ khúm núm, bỏ ra hai bao thuốc lá mới được cho phép vào trong. Quân cờ thứ yếu chôn trong trận doanh của địch phải dùng tới rồi.

Là ai vậy? Đương nhiên là tên Đại Ngưu tham ăn tham uống, không kháng cự nổi dụ hoặc rồi.

Diệp Dục Dân tới nơi thì đã là 10 giờ hơn, tìm kiếm giữa đám xe nâng, xe ba bánh, xe hàng qua lại hồi lâu, lại gọi mấy cú điện thoại mới tìm được người ở nhà kho T32.

Bận gì mà khó tìm thế? À, cũng chả bận gì, sáng sớm đã đóng cửa chơi bài ấy mà, lúc Diệp Dục Dân tới khi có vẻ là Đại Ngưu đang thắng, nhét tiền vào túi lấy cớ bạn tới không chơi nữa, bị mấy người chơi cùng chửi mắng thắng lại chuồn mất.

“Anh Ngưu, vận may tốt quá nhỉ.” Ra ngoài Diệp Dục Dân nịnh một câu.

Đại Ngưu đâu chỉ vận may tốt, tâm tình cũng rất tốt, cười hì hì khoác vai Diệp Dục Dân, nhìn một cái, cười một cái, nhìn cái nữa, lại cười thêm cái nữa, nhưng lại chẳng nói gì quả.

Diệp Dục Dân bị nhìn tới mất tự nhiên: “Hôm nay anh làm sao mà cứ nhìn tôi như thế?”

“Khửa khửa, cậu tới một cái là tôi biết có chuyện tốt chứ sao, ha ha ha.” Ngưu Tất Cường cười rất vô tâm, răng hắn hơi lệch, cười một phát cảm giác đến cái mồm cũng méo theo, cười rất dâm tiện chắc là nghĩ tới lần chăm sóc từ A tới Z ở khách sạn 5 sao.

Diệp Dục Dân không phải người đồng đạo, cảm thấy ghê tởm, có điều trọng trách trên vai, không thể không nói thuận theo ý hắn: “Đương nhiên là chuyện tốt.”

“Tôi đã đoán thì chỉ có chuẩn, có điều Tiểu Diệp này, lần này tới tôi chọn nhé, lần trước cậu chọn cho tôi ấy, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà gầy quá, tôi thích da thịt một chút, chơi mới có cảm giác, đúng không? Đúng không, hả? Hả?” Cứ một câu đúng không Đại Ngưu lại huých hắn một cái.

Tên này giọng oang, Diệp Dục Dân chỉ sợ người ta biết, vội ngăn lại: “Được rồi, được rồi, hôm nay tôi bận thật, đi qua chào anh một cái thôi, hôm khác tôi mời anh.”

“Vậy không được, thứ này gặp là phải chơi, chẳng lẽ cậu nợ tôi, tôi tìm cậu nói, cậu nợ tôi một lần chơi gái, nghe chướng lắm.” Ngưu Tất Cường dứt khoát không chịu, cố ý gây khó dễ.