← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 317 Đổ dầu vào lửa. đục nước béo cò (3)

Diệp Dục Dân nghe thấy tiếng cười phì gần đó, quay sang thấy hai nữ nhân viên nhà ga đang che miệng cười bước thật nhanh thì chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi. Hắn hối hận vô cùng, đáng lẽ không nên tìm gái cho tên này, bằng vào cái miệng không nắp của hắn thì cả thế giới biến mất, rối rít nói: “Anh à, tôi sợ anh rồi...giữa ban ngày ban mặt, đừng nhắc tới chuyện này được không?”

“Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì? Tôi không làm miễn phí đâu.” Ngưu Tất Cường tỏ ra rất có nguyên tắc, việc có thể làm, nhưng không làm không công.

Diệp Dục Dân vội vàng khách khí nói: “Không có gì cả, chỉ là hình như các anh và Chính Nùng đổ vỡ rồi cơ mà, sao hôm nay còn có hàng... Tôi đã nói anh mà không có hàng bán, tôi có thể cung cấp.”

“Tôi cũng biết đâu, có gì mà đổ vỡ, hàng nhiều lắm mà, chỗ kia còn có cả một kho, toàn là Pepsi, còn trà xanh trà đỏ gì có, bán hai ba ngày chả hết ấy chứ... Giờ mọi chuyện thuận lợi lắm, ai cũng tới chỗ tôi xin hàng.” Đại Ngưu trả lời hết sức vô tư.

Diệp Dục Dân giật nảy mình, nhìn theo hướng Đại Ngưu chỉ, kho hàng san sát, công nhân đông đúc, phương tiện đầy đủ, đám người này có ưu thế người khác không thể so sánh: “Hàng của các anh trước giờ đều lưu giữ ở đây à?”

“Không phải, sáng sớm nay mới đưa tới đấy, nói cho cậu biết, bây giờ chúng tôi đều nghe chị Đỗ, chị Đỗ nói, cứ bán đi, hàng không thiếu... Tiểu Diệp, không phải tôi không giúp cậu, mấy anh em chúng tôi mặc quần thủng đít lớn lên cùng nhau, thật ngại quá... Hay là thế này, cậu lén lút tuồn hàng cho tôi, tôi bán cho phần nào, để cậu cũng kiếm được ít tiền, không thể để cậu mời tôi không công được.” Ngưu Tất Cường vỗ ngực nói rất nghĩa khí.

Diệp Dục Dân chửi thầm trong lòng, đúng là một đám ô hợp, chẳng có sách lược phương pháp gì hết, đoán chừng hàng của ai cũng dám bán, chẳng cân nhắc tới hậu quả.

Cơ mà như thế cũng tốt, người anh em này có nghĩa khí đấy, chỉ có điều Phi Bằng không cần xuất hàng, mà cần phong sát đám người này, Tiểu Diệp nhân đề tài truy hỏi: “Này, nghe nói các anh có cả hàng của chúng tôi.”

“À, cái này mà cậu cũng biết à? Chuyện này tuyệt đối không nói ra được, lần trước nói với cậu chuyện kia, bị mấy thằng nó đánh cho một trận, tôi không thể làm chuyện bán đứng anh em, tôi không sợ bọn chúng, nhưng mà tôi đuối lý...” Ngưu Tất Cường ra sức thể hiện mình là người nghĩa khí ngút ngàn, từng từ từng chữ hùng hồn, đột nhiên khựng lại: “Ấy, cậu có ý gì?”

Diệp Dục Dân bắt đúng mạch tên này rồi, rút từ ví ra một xấp tiền phe phẩy trước mặt Đại Ngưu.

“Cho anh đấy, anh có lấy không, nghe nói lương công nhân các anh mỗi tháng trên 2000, vất vả bán đồ uống, mỗi két chắc chỉ được 1 đồng à?... Đây là 2000 đồng, chỉ cần anh cho tôi biết anh lấy hàng ở đâu ra.”

Vốn ở trong công ty, Diệp Dục Dân có thể nói là thuộc lớp tuổi trẻ tài cao, tương lai rộng mở, vậy mà mấy lần bất lợi, mất mặt trước tổng giám đốc, lần này dù mất máu lớn, hắn cũng phải vãn hồi thể diện. Không ngờ Đại Ngưu xấu hổ không lấy, Diệp Dục Dân lại nghĩ hắn chê ít, bực bội nói: “Thế là được rồi, bằng này đủ để hai ba mỹ nữ hiến thân cho anh đấy, kỳ thực tôi chỉ muốn hỏi thôi, chút hàng ấy mà, không có ý gì khác... Anh không lấy à?”

“Vậy... Vậy tôi cầm đây...” Ngưu Tất Cường chỉ đấu tranh tâm lý vài giây rồi đưa ra lựa chọn đúng ý Diệp Dục Dân, tiền đút vào túi rồi, vừa đi vừa nói: “Không phải tôi chê ít mà là thấy nhiều quá... Cậu thấy lỗ cũng không được đòi lại đâu nhé.”

“Tôi có giống loại người đó không?” Diệp Dục Dân gắt.

“À, mua đấy.”

“Tôi không biết là mua hay sao, không phải mua thì đi ăn cướp à? Tôi hỏi anh mua ở đâu.”

“Chợ chứ đâu, chiều tối qua chúng tôi lái xe đi mười mấy cái chợ, mỗi chợ mua vài két, tổng cộng hơn 100 két, tốn hơn 2000... Còn do tôi vác, thật đấy, bọn vương bát đản kia lười lắm, mua đồ không chịu vác, chúng tôi đi mấy tiếng, vừa ăn vừa uống sau đó mua hơn 100 két coca, đến khuya mới về... Tiểu Diệp này, cậu hỏi chuyện này làm gì, chúng tôi mua đồ thôi mà cậu cũng hứng thú... Nếu không cậu cho tôi thêm 2000 nữa, tôi nói cho cậu biết bọn chúng mua gì mấy ngày qua.” Ngưu Tất Cường rất uy tín cầm tiền rồi là nói ra hết, rất uy tín.

Mắt Diệp Dục Dân mở lớn, từ giọng nói hơi ngắn lưỡi của tên to xác nhìn rõ manh mối, hôm qua chúng biến mất cả người lẫn xe, té ra là đi chợ, bọn chúng đi mua lẻ hơn 100 két để làm trò khỉ, sau đó bày cả ra ngoài, khiến đội xe Phi Bằng bọn họ sợ tới không dám hành động.

Càng nghe càng hối hận, càng nghe càng tức tối, chỉ tin tức vớ vẩn thế thôi mà mất 2000, làm Diệp Dục Dân hận không thể móc tay vào túi Ngưu Tất Cường lấy tiền về. Thực sự chịu không nổi nữa, kiếm bừa cái cớ rồi đi, kệ cho Đại Ngưu gọi cũng không quay lại...

Hiểu ra rồi, mắc bẫy rồi, thời buổi này người thông minh mắc bẫy có cả đống, Đại Ngưu nhìn có vẻ khờ khạo tham lam thấy người vừa đi liền rút tiền trong túi ra hí hửng đếm một lượt cất vào, lấy di động bấm số: “A lô... Soái Lãng, đúng là đến lừa tao thật này, sao mày đoán ra thế... Chuyện này làm sướng thật, thằng ngốc đó toàn tới tận nhà tặng tiền thôi... Nói trước nhé, tao với mày cưa đôi, đừng nói cho mấy thằng kia khác … Mà nói thật, thằng đó có bị thiểu năng không mà đem tiền đi cho thế?”

Diệp Dục Dân mà biết mình bị thằng ngốc đánh giá như thế chắc uất trào máu.

Ai thực sự ngốc đây?

Mất thời gian, mất tiền bạc, có điều công sức không uổng phí, đến gần trưa, hàng mẫu do phó tổng Diêm và Tần Nhiễm mang về làm Lâm Bằng Phi thở phào.

Kiểm chứng với tin từ Diệp Dục Dân, không còn nghi ngờ gì nữa, đoán chứng chẳng ai ngờ tới chuyện mua đắt bán rẻ ấy, thuần túy là hại người không lợi mình. Chẳng những dọa đội xe của họ bỏ chạy, tổn thất không ít tiền mua tin nữa chứ.

Có điều không phải là không có chút lợi ích nào, hay dở gì cũng nhìn rõ bộ mặt thật của đối thủ, mấy người ngồi trong văn phòng tổng giám đốc thời khắc này thả lỏng hơn nhiều.

Nói như thế trong tay Soái Lãng không có nguồn hàng, cả buổi sáng Đỗ Ngọc Phân cuống cuồng gọi điện cho khắp công ty, ngầm ám thị muốn ngả vào lòng Phi Bằng, điều này càng khiến Lâm Bằng Phi thêm khẳng định.

Thứ nhất, đám Soái Lãng giật gấu vá vai, bất kể thông qua phương thức nào có được hàng của Chính Nùng thì không gian lợi nhuận bị chèn ép, sắp không chịu nổi nữa rồi. Thứ hai, sở dĩ cuống lên như thế chẳng qua là vì muốn mau chóng tìm được lối thoát thôi...

Kết quả là Lâm Bằng Phi mấy lần bất lợi, thẹn quá hóa giận rồi, vỗ bàn lệnh: “Vây chặt bọn chúng, không cho chúng bất kỳ cơ hội nào, thông báo thư ký Lý, để thái độ của cô ấy với Chính Nùng cứng rắn vào, nếu Lý Chính Nghĩa không thực hiện lời hứa, đừng trách chúng ta nuốt lời.”