← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 318 Đổ dầu vào lửa. đục nước béo cò (4)

Khu công nghệ cao Long Hồ, công ty Chính Nùng, sắp tới trưa rồi mà tổng giám đốc Lý Chính Nghĩa vẫn còn đấu khẩu với người của Phi Bằng, cả buổi sáng cơ bản chỉ làm việc đó.

Hôm nay chẳng phải là tình thế hai bên cùng có lợi như dự kiến, mà Phi Bằng hùng mạnh ngã một cái đau, Lý Chính Nùng cũng thấy thân phận của mình vì chuyện này mà mất giá.

Vốn là tổng giám đốc hẹn mình, giờ hay rồi, ngay cả phó tổng giám đốc cũng không thèm đến, chỉ có một thư ký nhỏ. Vậy mà thư ký này còn khó chơi hơn cả giám đốc, vừa tới công ty đã thẳng thắn chỉ trích Lý Chính Nghĩa bội ước, tự ý cung cấp hàng cho khu phong cảnh và ga tàu, nói rất to, như quát hắn...

Trong công ty có không ít nhân viên nhìn thấy, trông xa giống phạm sai lầm chuyện nam nữ, bị người ta tìm tới tận nhà.

Lý Chính Nghĩa oan lắm, thực sự là quá oan, căn bản có biết gì đâu, đến khi phó tổng Diêm gọi điện thoại mới biết chuyện. Không phải là hắn không muốn thị trường khu phong cảnh và ga tàu, không phải là hắn không muốn cung cấp hàng, mà nghĩ đi nghĩ lại thì mình không lấy được.

Trước là không thể chọc vào Phi Bằng, sau là không thể khống chế đám Soái Lãng, so với việc bị kẹp ở giữa, chẳng bằng đổi lấy lợi ích thực, thế là liền bán đám Soái Lãng lấy cái giá tốt, dù sao thì Phi Bằng sẽ không buông thị trường béo bở đó, mình tọa trấn còn chưa chắc giữ nổi, nói gì mấy kẻ vớ vẩn ngoài xã hội.

Ai ngờ được mình sai rồi, đột ngột xuất hiện nguồn hàng làm loạn bố trí của hai nhà, thư ký của Lâm Phi Bằng còn tới tận công ty chất vấn. Lý Chính Nghĩa hết cười nịnh, lại nói ngon nói ngọt, phân tích tỉ mỉ, đám người đó chắc chắn không có nguồn hàng, tối đa là thời gian trước có hàng dư thôi, cùng lắm là Đỗ Ngọc Phân vừa rời đi kiếm được ít nhàng ở đâu đó, không làm nên trò trống gì.

Trong quá trình đàm thoại thì đã có tin tức xác thực về nguồn hàng của Phi Bằng, thư ký Lý nhận được chỉ thị càng thêm hung hăng, ám thị, anh mà không thực hiện giao ước, vậy đừng trách chúng tôi nuốt lời.

Điều này đánh trúng chỗ hiểm của Lý Chính Nùng, cùng dùng chung kênh phân phối là mượn mạng lưới tiêu thụ trải rộng toàn tỉnh của Phi Bằng tiêu thụ loạt sản phẩm Bách Vị, thời gian trước vừa xuất ra 2 vạn két hàng chưa trả tiền. Chuyện này đừng nói là người ta cố ý quịt nợ, chỉ cần trì hoãn một thời gian làm tiền không xoay vòng được cũng làm hắn ăn đủ.

Không còn cách nào khác, Lý Chính Nghĩa lại phải hạ mình đảm bảo khống chế nguồn hàng với một nữ thư ký, cười suốt cả buổi sáng, cuối cùng chống đỡ được nửa ngày.

Tới gần trưa, Lý Chính Nghĩa mời thư ký Lý ở lại ăn bữa cơm, không ngờ người ta coi thường, chẳng thèm ăn cơm đã cáo từ.

Bình thường trường hợp này có Đỗ Ngọc Phân luôn khôn khéo trong xã giao đỡ cho Lý Chính Nghĩa, nhưng hôm nay không có nữa, người khác tới tiếp lại không đủ tư cách, thế là Lý Chính Nghĩa tự mình tiễn chân, bấm thang máy đưa người ra tận cửa.

Đã thế thấy sắc mặt người ta không tốt, Lý Chính Nghĩa thề thốt: “Thư ký Lý, mong cô chuyển lời cho tổng giám đốc Lâm, tôi thật lòng thật ý đối với chuyện hợp tác của hai nhà lần này, sao có thể giở trò chứ? Dù có muốn làm gì cũng không thể làm khi mười mấy vạn tiền hàng còn trong tay các vị, thế khác nào chuốc khổ vào thân? Lượng hàng bán ra của chúng tôi ở thành phố Trung Châu mỗi ngày chưa tới một vạn, chỉ có vài nhà buôn, ai lén cung cấp hàng cho y là tôi biết ngay, tuyệt đối không có chuyện đó.”

“Còn về đám Soái Lãng, ngàn vạn lần đừng coi trọng chúng, đám đó mà lờ đi thì chẳng qua chỉ là mấy đứa lưu manh vô lại thôi, không chống đỡ được lâu đâu. Cô yên tâm, tôi vì việc này mà đuổi cả phó tổng của công ty chúng tôi, chẳng lẽ chưa đủ thành ý?”

“Cứ vậy đi, có điều lời không hay tôi nói trước, Chính Nùng các anh mà buông thả không khống chế được nguồn hàng thì đừng trách.” Thư ký Lý lên mặt gõ chuông cảnh cáo.

Biết làm sao, lạc hậu thì sẽ ăn đòn, công ty nhỏ bị ăn chửi, tiền không nhiều bằng của người ta thì lưng cũng không cứng được như người ta, Lý Chính Nghĩa nghĩ tới mười mấy vạn tiền hàng chưa thu về là lưng không thẳng lên được. Đang định nói khéo một câu, không ngờ lời ra tới miệng run một cái nuốt về.

Thư ký Lý thì như nổi giận quay ngoắt sang nhìn Lý Chính Nghĩa.

Chuyện bất ngờ xuất hiện rồi, một đại mỹ nhân mặt tựa phù dung, eo như dương liễu, chưa lên tiếng đã nghe cười hết sức êm tai, chào hỏi bọn họ: “Tổng giám đốc Lý, khéo quá, mời anh ăn cơm, anh từ chối, té ra là lại tán tỉnh được một mỹ nữ... Oa, em gái là ai thế, trông quen lắm.”

Lý Chính Nghĩa hít sâu, thắt bụng, thầm hô hỏng rồi.

Còn có thể là ai được nữa? Chính là Đỗ Ngọc Phân, chẳng phải là hắn sợ nữ nhân này, mà là cô ta ngàn vạn lần không nên xuất hiện ở đây lúc này mới đúng, đầu tính toán ăn nói với thư ký Lý thế nào, chẳng buồn đáp lời.

Còn Đỗ Ngọc Phân thì thản nhiên đứng trước mặt hai người họ, ánh mắt nhìn thư ký Lý đầy khinh bỉ, như chính thất nhìn tiểu tam.

Cố ý, cô ta cố ý, Lý Chính Nghĩa chửi thầm.

Cố ý, thư ký Lý tất nhiên nhận ra cựu phó tổng của Chính Nùng, khó tránh khỏi nghi ngờ Lý Chính Nghĩa và Đỗ Ngọc Phân cố ý diễn trò. Nhìn cách ăn mặc của người ta đi, váy trắng Chanel ôm sát người, điểm xuyết bông hoa nhỏ li ti, mặt mày trang điểm cầu kỳ, giống như đi hẹn hò, chứ chẳng hề giống người hôm trước vừa bị đuổi việc.

Đỗ Ngọc Phân cố ý gây hấn, ưỡn ngực lên, bầu ngực này phải thừa nhận là đầy đặn no tròn ăn đứt thư ký Lý rồi, chưa hết, lại còn cố ý điều chỉnh cái túi xách Hermès ra trước ngực, liếc xéo thư ký Lý mặc trang phục công sở, môi cong cong nụ cười giễu cợt.

Thiên địch của nữ nhân chính là một nữ nhân khác, lời này không sai. Nam nhân khó mà hiểu được chuyện đối đầu tinh vi của nữ nhân, đôi khi chỉ là một ánh mắt, một câu nói kéo dài hơn thường lệ cũng đủ rồi.

Thư ký Lý mặc đồ công sở tiêu chuẩn có chút cứng nhắc, làm sao so được với Đỗ Ngọc Phân ăn mặc đẹp đẽ trang điểm cầu kỳ. Thế là em gái trẻ bị chị già trêu ghẹo, bất kể là về công hay về tư đều không chịu nổi, tức giận hầm hầm bỏ đi, tiếng giày cao gót như đâm vào tim Lý Chính Nghĩa, chẳng thèm tạm biệt đã lái xe đi rồi.