Q1 - Chương: 319 Đổ dầu vào lửa. đục nước béo cò (5)
Lý Chính Nghĩa thấy công sức nửa ngày trời của mình hỏng hết rồi, quay sang Đỗ Ngọc Phân đang điệu đà nghịch móng tay, cơ mặt co giật: “Cô cố tình phải không?”
“Đúng rồi, tôi cố tình mời anh ăn cơm, còn tới thanh toán tiền hàng đây này ... Lý Chính Nghĩa, đừng dọa tôi, anh dám nói không cần tiền, tôi dám không tới đây nữa.” Đỗ Ngọc Phân cao giọng, vừa rồi còn cười ngọt ngào với hắn như tình nhân thoắt cái đã lạnh như băng rồi.
Ngọn lửa vô danh trong người Lý Chính Nghĩa bốc lên, mặt vặn vẹo cực độ, chưa kịp làm gì thì trong chiếc xe Toyota đỏ rực của Đỗ Ngọc Phân có người thò đầu ra huýt sáo như kiểu bọn thanh niên ghẹo gái qua đường.
Nhìn thấy người đó, Lý Chính Nghĩa tức thì như bóng xì hơi, quay người đi: “Đỗ Ngọc Phân, cô đợi đó, chuyện của chúng ta chưa xong đâu.”
“Đương nhiên chưa xong, mới chỉ bắt đầu thôi ... Anh có muốn xong tôi cũng không để anh xong đâu.” Đỗ Ngọc Phân chua ngoa đốp chát ngay.
Lý Chính Nghĩa bẽ mặt, đang giờ tan ca, người làm trong tòa nhà đi ra đi vào, đều tò mò nhìn họ, Lý Chính Nghĩa không có bản lĩnh cãi nhau giữa đường, tức tái mặt vẫn phải bỏ đi.
Người đi rồi, sắc mặt Đỗ Ngọc Phân lại thay đổi, có chút buồn bã nhìn quanh, nơi này cô phấn đấu mấy năm trời, đưa công ty từ chỉ có 2 gian phòng, phát triển tới thuê hẳn hai tầng lầu như bây giờ, vậy mà mình chỉ một ngày tay không rời đi, làm sao tránh được mất mát.
Tâm huyết của Đỗ Ngọc Phân đổ vào công ty này tuyệt đối không kém Lý Chính Nghĩa, đối với cô gái đặt sự nghiệp lên hàng đầu như cô, không khác gì bị đuổi khỏi nhà, tâm trạng đó Lý Chính Nghĩa không hiểu nổi.
Lặng lẽ quay về xe, Soái Lãng ra ngoài mở cửa, nhường Đỗ Ngọc Phân ngồi ở ghế phụ lái, thấy cô không được vui, khởi động xe an ủi: “Sao thế, chị đợi tới 2 tiếng mới có sự trùng hợp này, chị nên vui mới phải chứ? Với loại người như hắn, dùng nắm đấm dạy bảo hắn là quá nhẹ, phải khiến hắn khóc không ra nước mắt mới được.”
“Thôi, bỏ đi, dù gì công ty này cũng là tâm huyết của tôi bao năm, trong đó có vài người quan hệ không tệ, tôi không đành lòng phá hoại nó, mất miếng cơm của họ.”
“Thế cũng được, bỏ qua là lựa chọn không tệ, chị nên vui lên chứ.”
“Tôi thất nghiệp rồi, vui sao được? Còn may là không bị hai người cùng hại, nếu không vừa thất nghiệp lại bồi thường tiền, chắc lúc này đây đôi đang cân nhắc có nên nhảy từ sân thượng tòa nhà xuống không.” Đỗ Ngọc Phân tự trào.
Lần này Soái Lãng không tán đồng: “Nếu chị nói thế thì tôi phải nhảy vài lần rồi, người ta thì tạm thời thất nghiệp, chứ tôi thì thường xuyên thất nghiệp, à, nói đúng ra phải là đi làm là tạm thời, đi làm là đặt cơ sở cho thất nghiệp ... À, trước khi đi hắn nói gì thế, trông cũng hung hăng lắm.”
“Hắn bảo chưa xong với tôi đâu.” Đỗ Ngọc Phân thở dài, còn chẳng thèm giận
“Nếu có người nói với chị như thế, chị phải cho hắn nghẹn họng, uất tới cắn lưỡi chết ... Nói thế này, mày dọa bà à? Mày chán sống rồi chứ gì, bà kiếm vài nam nhân giết mày còn chả tốn tiền ... Ái.” Soái Lãng chưa nói hết bị Đỗ Ngọc Phân bợp cho một phát.
Đỗ Ngọc Phân trợn mắt: “Cậu có ý gì hả?”
“Chị xem chị kìa, lại nghĩ linh tinh rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà.”
“Thuận miệng kiểu đó ăn đòn không oan.”
Xe đi được một quãng, Đỗ Ngọc Phân điều chỉnh lại tâm trạng, cả buổi sáng gọi điện thoại lung tung, tung tin bừa bãi, đã biết người của Phi Bằng tới khu phong cảnh, tới ga tàu rồi. Kỳ thực khi đoàn bốn cái xe của phó tổng Diêm và Tần Nhiễm xuất hiện ở thôn Ngũ Long thì Tiểu Bì đang lấy hàng phát hiện ra, đã gọi điện báo rồi.
Đoán chừng sơ hở bị người phát hiện gần hết rồi, Đỗ Ngọc Phân thấy cầm cự được ba ngày cũng khó đấy: “Soái Lãng, quấy nhiễu nhất thời thì được, nhưng bên đó cũng có người lão luyện lắm, họ sẽ sớm nhìn thấu thôi, kể cả không phát hiện, nếu là tôi, tạm thời chưa biết làm sao thì cứ khống chế nguồn hàng của cậu vẫn là cách chính xác.”
Soái Lãng đột nhiên nói: “Chị biết không? Khi đi mua đồ của Phi Bằng tôi cố ý chạy mấy con phố, mười mấy cái chợ đấy. Bọn họ thế nào chẳng tra, nhưng tra đi tra lại vẫn là hàng của họ.”
Đỗ Ngọc Phân hơi cau mày: “Làm vậy có ý nghĩa gì? Hại người chẳng lợi mình, mua lấy chút niềm vui à? Cậu có bao nhiêu tiền mà hoang phí chứ?”
“Sao lại không có ý nghĩa, công tác ngày hôm nay chính là để mọi người nhìn vào Chính Nùng, chị xem, Phi Bằng giờ biết chúng ta không có hàng, chỉ hư trương thanh thế. Như chị nói đấy, họ tiếp tục khống chế nguồn hàng, bên họ thì làm chặt rồi, họ sẽ dồn áp lực sang Chính Nùng, tôi càng làm họ chướng mắt, nhất thời họ không làm gì được tôi, chỉ có thể dồn ép Chính Nùng.” Soái Lãng háy mắt cười gian, mấy trò của y đích thực là để làm Phi Bằng khó chịu, nhưng không đơn thuần chỉ gây khó chịu.
“Bọn họ đề phòng Chính Nùng, vừa vặn để chúng ta ra tay với Phi Bằng, nào là Cocacola, nào là Sprite, loạt sản phẩm Thống Nhất, cây sinh tiền của Phi Bằng không ít, làm đại lý nhiều sản phẩm tốt như thế, mùa tiêu thụ nóng thế này, tùy tiện kiếm một ít cũng đổi thành tiền rồi.”
Đỗ Ngọc Phân thấy lời của Soái Lãng quá mâu thuẫn: “Nếu là mùa văng khách, cậu kiếm hàng của họ còn được, giờ đang bán ầm ầm, ai bán cho cậu chứ?”
“Tôi nói có là có mà, chị không tin à, vậy đánh cược đi, nếu tôi lấy được hàng, tiền nợ chị không cần phải trả nữa nhé?” Soái Lãng ra điều kiện.
Đỗ Ngọc Phầm nguýt một cái: “Mơ đi, cậu không những phải trả, lại còn phải trả thêm, bây giờ tôi là đối tác kiêm nhà đầu tư của cậu.”
“Thì tôi có phủ nhận đâu, nếu là nhà đầu tư kiêm đối tác thì chị phải tin tôi chứ, nhìn chị bây giờ đã rất tin tưởng tôi rồi phải không? Nếu không chị sớm đòi nợ rồi.”
“Tin cái đầu cậu, bà đây gọi là lên thuyền giặc khó xuống thì có.”
Trong xe, lúc buồn cười, lúc tức giận, lúc lại muốn đánh người, lòng Đỗ Ngọc Phân càng lúc càng thả lỏng, không nhớ tới chuyện không vui nữa, nhìn chàng trai nhỏ bên cạnh vẫn ba hoa luôn mồm, tựa như chỉ vô tâm thuận miệng nói linh tinh, cô khẽ mỉm cười.