Q1 - Chương: 320 Ngựa tốt nhờ chân, hảo hán nhờ miệng. (1)
Thời gian dần chuyển hướng xế chiều.
“A lô, ông chủ Ngũ, tôi có chút phiền toái nhỏ cần tới anh, cho tôi ít hàng đi, không để anh phải thiệt đâu, mỗi két thêm 0.5 đồng nhé, phí vận chuyển tôi chịu... Vậy tôi chờ tin của anh, nhanh trả lời tôi đấy.” Đỗ Ngọc Phân gọi điện thoại xong lại lục danh bạ di động, tìm kiếm kênh tiêu thụ quen thuộc của Chính Nùng.
“A lô, Cường Tử, chị Đỗ của cậu chứ ai … Nói chuyện nghiêm túc đấy, có thể chia cho chị ít hàng không, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu... Gì? Vài chục két à? Vài chục két chị tìm cậu làm gì, chẳng bỏ vận chuyển. Này cậu hay dở gì cũng là đại lý của huyện Trung Mưu, chỉ có chút xíu hàng đó thôi, không mất mặt à?”
Lát sau lại gọi người khác: “A lô, Lão Dương, tôi đây, à, không phải à.... Vậy thôi, tôi tìm anh ta sau.”
Đỗ Ngọc Phân gọi hết tất cả người có thể gọi, đúng như dự liệu, mùa tiêu thụ, chẳng ai lo không bán được hàng, thêm vào Lý Chính Nghĩa đã đánh tiếng với nhà buôn và kênh tiêu thụ. Người được liên hệ ấp úng không dám nhận lời, tình cảm lắm chỉ vài chục két, trăm két thôi, khác nào muối bỏ biển, không thể thỏa mãn nhu cầu cực lớn của ga tàu và khu phong cảnh. Đỗ Ngọc Phân phải thừa nhận, Phi Bằng bắt tay với Chính Nùng dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi không tệ, lấy bất biến ứng phó vạn biến, từ từ siết chặt tới khi họ tự rút lui khỏi thị trường.
Chỉ biết làm hết sức nghe mệnh trời chứ biết làm sao? Đỗ Ngọc Phân gập di động, tìm túi xách trong xe nhét vào, lại nhìn về phía đại sảnh sáng rực với bốn cánh cửa kính mở rộng, Soái Lãng đã vào đó hai tiếng rồi chưa ra.
Nơi này khiến Đỗ Ngọc Phân cảm giác quai quái, vì đó là Phượng Nghi Hiên, một trung tâm làm đẹp, ra ra vào vào toàn là nữ nhân có tiền, tuy cô chưa từng làm đẹp ở đây song cũng chẳng lạ gì, thế nên Soái Lãng vào lâu như thế không khỏi khiến cô sinh ra vài suy nghĩ nọ kia...
Rốt cuộc Soái Lãng làm gì? Đỗ Ngọc Phân không rõ, mỗi lần nghĩ tới, cứ cảm thấy hành vi lời nói của Soái Lãng bao phủ một sắc thái thần bí. Cô không hiểu vì sao mình tin Soái Lãng ngay từ lần đầu gặp nhau, rõ ràng người này khiến người ta có cái cảm giác không thể tin được... Thế mà mình lại cứ tin.
Từ buổi sáng đem chuyện phân phối hàng ở nhà kho giao cho Tiểu Bì tới giờ đã bảy tám tiếng, nói là đi tìm nguồn hàng, mà cái bóng cũng chẳng thấy đâu, hơn nữa tình thế thì mỗi ngày một tệ, người ta biết cả rồi. Hai nhà đó chiếm 85% thị phần Trung Châu, phạm vi toàn tỉnh cũng phải trên 70%, phần còn lại sinh tồn trong khe nhỏ còn lại đã khó khăn rồi, huống hồ một đám người bị họ cố ý nhắm vào, thời gian càng trôi đi bọn họ càng bất lợi...
Cộc! Cộc! Cộc!
Có người gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỗ Ngọc Phân, lịch thiệp nói: “Cô có thể đỗ xe chỗ khác được không?”
“Không đỗ ở đây thì đỗ ở đâu?” Đỗ Ngọc Phân máy móc trả lời, cô đang đỡ xe ở bãi đỗ mà, đột nhiên mắt mở to hết cỡ, thốt lên khó tin: “Soái Lãng?”
Chính là Soái Lãng, Đỗ Ngọc Phân nãy giờ chỉ chú ý tới đại sảnh, không biết người đã đứng bên cạnh từ bao giờ.
Nhưng, nhưng mà Soái Lãng đây sao?
Người trước mặt rất đẹp trai, không đúng, hình dung như thế chưa chính xác, tóc ba phân được cạo ngay ngắn, sơ mi kẻ sọc làm vóc dáng trở nên thanh thoát, đai lưng to bản, quần âu, trông phong cách hơn mặc cái quần ngố không biết bao lần.
Nhìn lên tinh thần ngời ngời, nhìn xuống quần âu là ly cùng giày da không dính hạt bụi, chẳng giống chàng trai tay trần vác hàng.
Đỗ Ngọc Phân đang định nói gì thì Soái Lãng chào hỏi cô gái tiễn y ra cửa, lên xe, ánh mắt Đỗ Ngọc Phân bị cô gái đó thu hút, váy ngắn liền thân, ăn mặc rất mát mẻ thoải mái, chỉ thoát liếc qua đi vào trong, vóc dáng yểu điệu, rất có khí chất.
Là nhân viên nơi này à? Sao lại không mặc đồng phục?
Đỗ Ngọc Phân quay đầu nhìn Soái đã hoàn toàn biến thành con người khác, chưa hết ngỡ ngàng: “Cậu vứt tôi ở đây để đi trang điểm à?”
“Đẹp trai không? Có phải là đang không dám tin chàng trai không kém Phan An Tống Ngọc này chính là tôi.” Soái Lãng nghiêng người pose một tư thế cực ngầu cho Đỗ Ngọc Phân xem.
Đỗ Ngọc Phân văn chìa khóa: “Xì, đẹp trai tới mấy cũng chỉ bán đồ uống, vừa rồi là ai?”
“À, bạn gái của tôi.”
“Nói bừa.”
“Sao lại bảo nói bừa, cô ấy họ Thịnh tên Tiểu San, là nhà thiết kế ở đây.”
“Thật á?”
“Thật!”
“Xì, không tin.”
“Vì sao không tin?”
“Nhìn một cái cũng biết người ta thuộc giai tầng tiểu tư sản thành thị, nhìn trúng cậu mới lạ.”
“Ha ha ha, nhãn quang của chị rất chuẩn. Có điều đúng là nhà thiết kế hình tượng, trước kia quen.”
“Đương nhiên rồi, tôi trừ không nhìn thấu cậu ra thì người khác vẫn tự tin... Đi đâu thế? Nên ăn tối rồi.”
“Tới cung văn hóa Trung Thiết.”
“Làm gì?”
“Tìm nguồn hàng chứ sao, chứ chị nghĩ tôi ăn mặc đẹp trai thế này làm gì? Tiếp theo chúng ta lấy thân phận chính thức đi đàm phán mua hàng, không thể mặc quần ngố áo ba lỗ đi được, trông thiếu tố chất lắm.”
Cả một buổi chiều lại sắp qua đi, nhìn Soái Lãng hiếm hoi nghỉ một ngày có vẻ trải qua thích ý lắm, thoải mái dựa vào lưng ghế, ngâm nga hát, tựa hồ chẳng hề gấp.
Buổi trưa Soái Lãng trở về nơi thuê trọ một chuyến, mấy anh em không có nhà, lấy quần áo rồi tới Phượng Nghi Hiên tắm rửa, cạo mặt, chăm dóc da, cắt tóc, móng tay, đánh tan khí chất thổ phỉ ở khu phong cảnh, lại trở thành soái ca lịch lãm cá tính do Thịnh Tiểu San thiết kế.
Hình tượng thay đổi làm Soái Lãng tự tin hơn mấy phần.
“Này, cậu có chắc không?”
Đỗ Ngọc Phân quay đầu hỏi, hình tượng này không tệ, làm cô cũng nhìn mấy lần, rất giống chàng trai sống có phong cách, lại giống nam nhân trí thức hiểu cách sống. Nếu không phải từng thấy Soái Lãng hùng hục vác đồ uống giữa trời nắng chang chang, Đỗ Ngọc Phân đã tin Soái Lãng và Thịnh Tiểu San là một đôi.
Có điều phỉ ca thành soái ca, làm Đỗ Ngọc Phân không tự nhiên lắm vì lúc nãy khi chưa nhận ra Soái Lãng, thoáng thấy có soái ca xuất hiện ở cửa, tim cô rung nhẹ một cái, thế nên phải lấy đề tài phân tán tư tưởng: “... Xem ra Phi Bằng lần này muốn dốc sức vây khốn chúng ta rồi, tôi liên hệ rất nhiều người kinh doanh mà tôi biết, đều không dám cung cấp cho tôi nguồn hàng quá lớn.”