← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 321 Ngựa tốt nhờ chân, hảo hán nhờ miệng. (2)

“Biện pháp của chị không đúng.” Soái Lãng lúc lắc ngón tay: “ Con người là giống hạ tiện, chị khép nép cầu xin họ, họ chẳng thèm để ý, không chửi mắng dọa nạt, họ không nghe... Vì như bây giờ tôi quay về dập đầu 18 cái với Lâm Bằng Phi và Lý Chính Nghĩa, người ta không thương hại mà chỉ coi thường. Nhưng xử lý họ, lừa họ thì khác, lừa tới bọn họ không dám không cấp hàng, cấp rẻ tôi còn chẳng nhận.”

Đỗ Ngọc Phân coi như lời ba hoa, lý luận này cô thừa biết, nhưng không phải kiểu bóp méo như Soái Lãng nói.

Dọc đường đi Soái Lãng dứt khoát nói nguồn hàng phải tìm ở Trung Châu, chuyện này hiển nhiên thôi, như vậy mới có lãi được, lấy hàng vùng khác chỉ có lỗ, nên hệ thống đại lý mới tồn tại. Nhưng ở Trung Châu thì nhà nào dám cấp hàng cho bọn chứ, hai thị trường mỗi ngày tiêu thụ hơn 4000 két, lớn hơn cả nhà buôn, trừ đại lý trực tiếp, căn bản không cung cấp nổi.

Xe đi được 10 km, vào trong ngõ cách cung văn hóa một con đường, Soái Lãng xuống xe chỉ tấm biển lớn, ghi Phân phối hàng Trung Thiết, ngõ rất rộng, hai chiếc xe hơi có thể tránh nhau.

“Cậu định tìm ai?” Đỗ Ngọc Phân nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này cách ga phía đông không xa, cô nghĩ hẳn Soái Lãng có người quen.

Soái Lãng tùy ý nói: “Trần Lệ Lệ.”

“Cái gì?” Đỗ Ngọc Phân giật mình, kéo tay Soái Lãng: “Cậu có biết Trần Lệ Lệ là ai không đấy hả?”

“Biết chứ, là nhà bán buôn ở gần ga, bà thím béo, ít ra cũng được 90 kg, tôi từng kéo xe hàng chạy khắp thành phố, sao không biết.”

“Tôi không nói cái đó, đừng vờ vịt, cậu cướp thị trường của người ta.”

“Cái đó tôi cũng biết, kho hàng của họ ở đây, mười mấy ngày rồi không bán nổi một két.” Soái Lãng đắc ý lắm.

“Vậy mà anh còn dám tới, tới ăn đòn à?” Đỗ Ngọc Phân dọa.

Có điều mọi chuyện lọt vào mắt Soái Lãng lại khác hẳn, y kéo Đỗ Ngọc Phân đi tới: “Chị Đỗ, chị nghĩ mà xem, trước kia bà ta dựa cả vào ga tàu bán hàng, trong kho tồn hơn một vạn lượng, điều kiện của đại lý là chỉ có thể đổi hàng, không thể trả hàng, đúng không?” Hơn nữa chỉ có thể tiêu thụ trong khu vực quy định. Nhưng không còn thị trường ga tàu và xung quanh ga tàu, bà ta mỗi ngày chỉ xuất được vài chục két là nhiều... Tôi nghe ngóng rồi, họ có hơn 8000 két tồn trong kho.”

“Liệu người ta có bán không mới là quan trọng.” Đỗ Ngọc Phân nghe ra cơ hội trong đó, nhưng vấn đề người mua lại là Soái Lãng.

“Bà ta bị lượng hàng tồn lớn ảnh hưởng tới tài chính lưu động, bị ép không cựa quậy được nữa rồi, có thể không bán sao? Lý luận thì bà ta bị tôi cướp thị trường, là kẻ thù không đội trời chung, cho nên tôi đoán Phi Bằng không đề phòng người này. Bà ta đánh mất thị trường, còn được hưởng thụ giá bán buôn không thì khó nói lắm.”

“Trong hơn 20 nhà buôn của Phi Bằng, có 3 người bị chúng ta làm cho hàng bị tồn kho không bán nổi. Đây chính là cơ hội hiếm có, nếu lấy được hàng của họ, ngang với cho Lâm Bằng Phi một cú đấm... Ba nhà, lượng hàng tồn là hơn 2 vạn két, đây là quả bom lớn đủ tác động vào thị trường.” Soái Lãng càng nói càng hưng phấn, nếu luận tới luồn lách khe hở thì cả năm anh em bọn họ đều là cao thủ, nếu không trừ Đại Ngưu ra chẳng ai có công việc đàng hoàng, sớm chết đói rồi.

Chỉ là bao năm dùng vào việc trộm gà bắt chó, không dám nghĩ lớn.

Nếu nói cách đây vài tháng, ai đó bảo Soái Lãng lập kế nhắm vào Phi Bằng ấy à, y lại chẳng đạp một phát, chửi mày định hại ông đây chắc. Nhưng đi cùng lão già một chuyến làm y thay đổi không ít, đến ông chủ lớn như Hoa Thái còn bị toàn thủ đoạn của lão già lừa cho chóng mặt cơ mà.

Quan trọng là dám làm.

Giờ Soái Lãng dám rồi, cầm cự được với Phi Bằng làm y vững tin hơn nhiều.

Hiểu thì hiểu được, nhưng thực tế lại quá khó khăn, Đỗ Ngọc Phân không biết Soái Lãng lấy đâu ra tự tin này: “Cậu làm được chứ?”

“Được, sao lại không? Đến Phi Bằng mà còn bị tôi làm khốn đốn nữa là một nhà buôn nhỏ.”

“Cậu thành công là cậu cố ý tính kế người vô tâm, còn giờ người ta phòng bị cậu rồi, tới đây để chuốc bực vào người à? Với lại tôi thấy chẳng hay ho gì, cậu cướp chuyện làm ăn của người ta, giờ đến lấy nốt hàng tồn của người ta kiếm tiền, sao mà cậu nghĩ ra nổi thế?”

“Tôi thấy có gì khó hiểu đâu, cái gì có lợi thì tôi làm, người làm ăn mà, theo đuổi lợi nhuận cả thôi, thù oán nhau làm gì? Chị không đi thì thôi, tôi đi một mình, kiếm được tiền không có phần của chị đâu.” Soái Lãng đáp hiển nhiên.

Đỗ Ngọc Phân nghe thấy không có phần thì đổi thái độ: “Đi thôi, có điều nói trước, nếu người ta lấy chổi đuổi cậu ra khỏi nhà thì tôi không giúp đâu đấy.”

…………. ……………. …….

Không ngoài dự đoán, bọn họ vừa vào trong, Trần Lệ Lệ đón tiếp hai bọn họ không hề hữu hảo.

“Chị Trần, hôm nay tôi tới đây là nể mặt chị đấy, cái quán nhỏ như mắt muỗi, có tin tôi phá luôn để chị khỏi làm ăn không? Tôi có mấy chục anh em đang rảnh việc ở ga đấy! Muốn thử không, các người ra tay thử xem...” Soái Lãng ngồi trên ghế, miệng phì phèo thuốc lá lạnh giọng nói với mấy người đang hung hổ đi tới, khí thế của y rèn luyện qua vô số trận đánh lớn nhỏ, không thể xem nhẹ, có chút mùi vị của dân xã hội đen.

Vì thế mấy công nhân còn định lấy lòng bà chủ chùn chân, không ai dám xông lên, nhìn bà chủ đợi lệnh.

Đỗ Ngọc Phân nào ngờ Soái Lãng ăn mặc lịch sự lại tới nhà đe dọa người ta, chuyện này sẽ biến thành thế nào, có khi người ta đánh một trận ném khỏi nhà. Cô vội đứng lên định làm trung gian, không chừng hai bên còn có thể giao tiếp với nhau, ai ngờ vừa cử động, Soái Lãng đã phát hiện nắm lấy tay cô, phun điếu thuốc lá ra, không chỉ mân mê bàn tay cô, con nâng lên hôn một cái, không khác thì thái độ mấy tay lão đại XHĐ. Quá bất ngờ, Đỗ Ngọc Phân quên cả rút tay về.

Choáng, Trần Lệ Lệ choáng rồi, một câu vừa rồi đánh trúng vào chỗ hiểm của bà ta, nếu để bọn lưu manh vô lại ở ga tới đây làm loạn, thực sự không cách nào làm ăn ở khu vực nữa, nhất thời không biết làm sao.

Bà ta không biết làm sao nhưng Soái Lãng thì biết, chỉ mấy công nhân đang tiến thoái lưỡng nan, phẩy phẩy tay ra lệnh: “Xéo đi, đứng đó làm gì, đây là chỗ làm ăn hay đánh nhau, chúng mày định gây phiền phức cho bà chủ của mình à?”

Bộ dạng này cứ như mình là chủ nhà, rõ ràng tới gây chuyện rồi, đến Đỗ Ngọc Phân vốn định đi theo làm bậc thang cho cả hai người đi xuống cũng thấy khỏi luôn.