← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 322 Ngựa tốt nhờ chân, hảo hán nhờ miệng. (3)

Vương Chính chồng Trần Lệ Lệ vốn đi du lịch vì chuyện kia vội vã trở về, nhìn cảnh này nào dám chọc giận Soái Lãng, quay sang khuyên nhủ vợ: “Đừng giận, đừng giận, chuyện tới thế này rồi đừng để...”

“Không sao đâu, chị Trần rộng lượng lắm, người làm ăn ở đây ai chẳng biết.”

Soái Lãng lại lên tiếng, lần này nói dễ nghe được một chút, Trần Lệ Lệ liếc mắt qua y hừ một cái, người này không chọc vào nổi, nhưng muốn quên thù hận nhanh thế thì không thể nào. Vì vậy cuộc nói chuyện hoàn toàn do Soái Lãng chủ đạo: “Chị Trần, nói thật nhé, từ khi cướp thị trường của chị, nghe nói hàng của chị bị tồn lượng lớn không tiêu hóa được, tôi rất không đành lòng.”

Trong phòng không ai nói gì, nói như thế ma nó cũng chẳng tin, thế nhưng Soái Lãng tiếp tục độc diễn: “Về sau nghe nói Phi Bằng chẳng những không hỗ trợ gì, lại còn trách anh chị, mà hàng nhiều như thế, trả không trả được, bán không bán nổi, làm tài chính xoay vòng gặp khó khăn, tôi áy náy lắm. Tất cả do tôi mà ra... Mọi người nói đi, anh chị Trần đôi vợ chồng làm ăn thật thà mẫu mực như thế, có ai nỡ không?”

Giọng điệu của y rất quái, mấy công nhân khóe miệng nhúc nhích, cố gắng nhịn cười.

“Chị Trần, tôi không có ý gì đâu, hôm nay tôi tới đây là để nhận sai, đến bù tổn thất.... Tôi chẳng ngại gây thù chuốc oán với ai đâu, nhưng mà chuyện này làm lương tâm tôi thực sự không yên.” Soái Lãng chép miệng.

Trần Lệ Lệ thở phì phò như trâu, mắt vô tình nhìn thấy vẻ mặt của đám công nhân, thế là kiếm được chỗ trút giận, rít lên: “Cút, cút hết đi, chúng mày đứng đây để cười bà à, bà mày gặp xui xẻo thì chúng mày húp gió mà sống hết. Cút!”

Đám công nhân như gặp ân xá, rối rít chạy mất.

Ít nhất cũng giải tỏa một phần áp lực, Đỗ Ngọc Phân thở phào, lén cấu lòng bàn tay Soái Lãng, bảo y vừa phải thôi.

Trần Lệ Lệ cũng khôi phục bản tính, bắt đầu luôn mồm chỉ trách: “ Cậu tới đây diễn trò mèo khóc chuột à? Cậu hại chúng tôi lớn như thế nào biết không, vợ chồng chúng tôi sống dễ dàng lắm à? Tuổi chừng này rồi, người ta sắp an nhàn rồi, chúng tôi phải nuôi mười mấy người … Từ khi các cậu tới phá đám, doanh thu của chúng tôi chỉ còn một nửa, muốn hại người ta cũng không làm thế chứ? Tôi đụng chạm gì tới cậu?”

Khí thế xuống rồi, Đỗ Ngọc Phân nhận ra điều ấy, cách lỗ mãng của Soái Lãng có tác dụng ban đầu.

Đáng lẽ lúc này nên nói chuyện tử tế hơn, Soái Lãng vẫn trâng tráo nói: “Thì tôi cũng biết mình làm việc hơi bất nghĩa, lương tâm tôi bất an, tới xin lỗi đấy thôi.”

“Đừng vờ vịt, tôi thừa biết cậu muốn gì, định mua hàng tồn của tôi, đem tới khu phong cảnh bán giá cao chứ gì, định hại tôi sao? Công ty mà biết cắt hàng của tôi thì sao?”

“Chị Trần, nói gì thế, giờ lượng tiêu thụ của chị giảm mạnh rồi, làm gì còn đủ tiêu chuẩn hưởng thụ ưu đãi nữa.”

Trần Lệ Lệ lại bị đánh vào điểm yếu, tiêu chuẩn duy nhất được hưởng ưu đãi nhà bán buôn là lượng tiêu thụ, tất cả đều lấy lượng tiêu thụ để nói chuyện, mà giờ bà ta mất ga tàu rồi.

Nghĩ tới đó cơn giận sôi sục như dung nham, Trần Lệ Lệ rít lên với Soái Lãng: “Cùng lắm thì bà đây không bán đồ uống nữa, dù tôi có vứt hết vào nhà xí cũng không bán cho các người.”

“Bà nó bà nó...” Vương Chính là người thật thà, định bụng khuyên nhủ vợ.

Ai dè càng đổ dầu vào lửa, Trần Lệ Lệ đẩy ông ta ra, chửi cả chồng: “Cút, thấy người ta bắt nạt vợ mình, không phun nổi một cái rắm.”

Đỗ Ngọc Phân nhéo Soái Lãng cái nữa, chẳng làm được gì tử tế, giờ còn khiến vợ chồng người ta bất hòa.

Soái Lãng dửng dưng, chẳng giận: “ Thế thì thôi, chị cứ ném vào nhà xí đi, hàng của chị, chị muốn làm gì chả được. Chúng tôi vốn tới đây để thanh lý hàng tồn cho chị, xem ra chị không muốn... Hay là tôi bồi thường tiền mặt?”

Nghe tới tiền hai vợ chồng kia ngừng cãi nhau quay sang luôn.

Soái Lãng thong thả nói: “10 vạn, thế nào?”

Không có chuyện đấy đâu, Đỗ Ngọc Phân biết Soái Lãng không thể bỏ ra chừng đó tiền, dù có thì y cũng để mua hàng, lần này ba hoa lớn quá rồi, xem cậu ta giải quyết ra sao?

Soái Lãng lấy bút trên bàn, xoèn xoẹt viết một hàng chữ, lại lấy số di động của Trần Lệ Lệ gửi tin nhắn: “Tiền ở đây, nếu tôi thực sự đưa anh chị 10 vạn, anh chị nhất định hoài nghi tôi có ý đồ. Có điều nếu anh chị dùng bản lĩnh tự kiếm về thì không ai nói được gì. 10 vạn ở ngay trước mặt anh chị đó, xem có lấy được không?”

Không tin, đánh chết thì vợ chồng Trần Lệ Lệ cũng không tin Soái Lãng tử tế như thế, nhưng lúc này tin nhắn gửi tới, là một bức ảnh, còn trên tờ giấy ghi địa chỉ, một nơi ở vành đai số bốn. Trần Lệ Lệ vừa nghi hoặc, vừa cẩn thận hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Thế này, theo tôi tìm hiểu, Phi Bằng năm nay có công bố, ai tố cáo một tụ điểm chế tạo nước giải khát giả thưởng 10 vạn, đúng không? Tố cáo một dây chuyền sản xuất 5 vạn, còn thương nhân bán hàng giả thì dựa theo số hàng để thưởng?”

“Đúng, có chuyện đó.”

“Vậy thì đây là tụ điểm sản xuất Coca-cola, Cocacole đấy.”

“Thật sao?”

“Nếu là giả, tôi trả thị trường cho chị, có điều nếu là thật mà Phi Bằng không chịu trả phần thưởng cho chị thì tôi cũng hết cách.” Soái Lãng tung chiêu sát thủ ra.

Đỗ Ngọc Phân không vui lườm Soái Lãng, tên này lúc nào cũng lén lén lút lút, chuyện như thế mà giấu mình, té ra muốn thông qua chuyện này giao hảo với Trần Lệ Lệ để ý đồ với số hàng tồn kia.

“Chuyện này không hay đâu, chúng tôi và họ không cùng đường, chọc vào người ta làm cái gì?” Trần Lệ Lệ động lòng nhưng cũng sợ sệt, trong đầu có lẽ đã ghi nhớ địa chỉ rồi, song không nhận ân tình của Soái Lãng, dù sao người làm ăn giỏi nói dối, thực sự bà ta nghĩ gì thì chỉ bà ta biết thôi.

Soái Lãng tiếp tục dụ dỗ: “ Chị Trần, chuyện này với chị mà nói trăm lợi mà vô hại, tố cáo một cái là thành nhân vật điển hình rồi, với lượng tiêu thụ của chị bây giờ, sớm muộn cũng mất tư cách hưởng giá ưu đãi, nhưng có thêm chuyện này, chẳng lẽ bọn họ lại loại bỏ tư cách của nhân vật tiên tiến. Huống hồ còn có phần thưởng lớn như thế, tội gì không làm chứ? Cơ hội kiếm tiền nhiều lăm, nhưng chị phải đảm bảo được tư cách nhà buôn của họ cơ, nếu không sau này cơ hội cạnh tranh với tôi cũng chả có.”

Nói tới ngay cả Đỗ Ngọc Phân cũng thấy hợp tình hợp lý, bà làm, có tiền có cơ hội, bà không làm, sau này chả còn gì nữa. Hai vợ chồng kia nhìn nhau, vừa được 10 vạn đồng, lại giải quyết vấn đề thân phận, có chút ái ngại vì tin tức này do Soái Lãng đưa tới thôi.