Q1 - Chương: 323 Ngựa tốt nhờ chân, hảo hán nhờ miệng. (4)
“Được rồi.” Soái Lãng nắm tay Đỗ Ngọc Phân đứng dậy, làm ra vẻ rất tùy ý nói: “ Chị Trần, cứ vậy đi, mai tôi gọi điện cho chị, hạt dưa, lạc, chân giò, mỳ gói còn cả mấy thứ ăn vặt gì đó nữa, buổi tối tôi cùng các chủ quán ở khu phong cảnh thương lượng, sẽ cho chị số lượng cụ thể sau, thanh toán bằng tiền mặt. À phải, cho tôi cái danh sách hàng hóa chị có thể cung cấp ... tôi xem cái nào có thể bán được ở nhà ga.”
Cái này thì Trần Lệ Lệ chẳng do dự, lục bàn đưa cho Soái Lãng danh sách báo giá, không quên nói: “ Không phải là tôi không cung cấp hàng cho cậu, cái gì cũng được, chỉ đồ uống là không được, công ty tuyên bố rồi, ai dám cung cấp hàng cho các cậu, lập tức cắt nguồn hàng của người đó.”
“Ha ha ha, tôi còn thiếu nguồn hàng sao, bên cạnh tôi đây chính là phó tổng của Chính Nùng ... À cựu phó tổng, tôi bỏ lương cao mời chị ấy về làm cho tôi, nhiều không dám nói, chứ nghìn két thì chị thấy có vấn đề à?” Soái Lãng chẳng thèm nhướng mí mắt một cái, giọng điệu ngông nghênh.
Đỗ Ngọc Phân tới đây hiểu vai trò của mình rồi, cô phối hợp rất tốt, bắt tay Trần Lệ Lệ trò chuyện vài câu, mặc dù Trần Lệ Lệ chưa gặp Đỗ Ngọc Phân nhưng cũng nghe danh rồi. Có lẽ là vì tình thế có cơ hội thay đổi, lòng được an ủi phần nào rồi, thái độ với Đỗ Ngọc Phân rất khách khí.
“... Chị Trần, tôi thấy chị làm ăn đầu óc nên linh hoạt một chút, thị trường của chị mất rồi, công ty đâu nghĩ cách giúp gì, chỉ biết quan tâm lượng tiêu thụ, bọn họ không có tình người, chị cần gì phải tuân thủ nghiêm vậy để làm gì?”
Phi Bằng đối xử với nhà buôn đánh mất thị trường thế nào, chắc chắn chẳng khác gì Chính Nùng, Đỗ Ngọc Phân hiểu rõ lắm, nắm tay Trần Lệ Lệ nói vài câu thấu cảm, còn nhỏ giọng chỉ chiêu: “ Với lại đây là hàng tồn của vợ chồng chị nhập trước ngày mùng 5 đúng không? Lúc đó Soái Lãng còn chưa xuất hiện cơ mà, Phi Bằng quản được sao?”
Câu cuối đắt giá lắm, Soái Lãng ngầm tán thưởng, bà chị này rất tinh tế..
Vừa đi vừa nói, hai vợ chồng kia đều giỏng tai lên nghe Đỗ Ngọc Phân, lúc đi xuống lầu, mấy người làm công đều chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, thế nào mà chỉ chớp mắt một cái đã trở nên thân thiết như bạn bè rồi.
Đứng ở cửa sân bắt tay tạm biệt, thấy Trần Lệ Lệ mấp máy môi rốt cuộc không nói ra, khúc mắc rõ ràng chưa tiêu trừ ngay được, Đỗ Ngọc Phân nắm hai tay bà ta, nói nhỏ: “ Chị Trần, chuyện tố cáo nên làm nhanh đi, nếu không mười vạn kia rơi vào tay người khác thì sao? Tôi khuyên chị một câu, số hàng tồn kia chị bán cho chúng tôi, chắc chắn là tốt hơn ném vào nhà vệ sinh nhiều ... nhà ga nắm trong tay anh em cậu ta, kể cả sau này không kinh doanh đồ uống nữa, họ chuyển sang thứ khác không phải dễ quá sao, tiếng nói của họ ở đó, chị chắc biết rồi.”
Đến khi cùng Soái Lãng ra khỏi ngõ, Đỗ Ngọc Phân còn không quên quay đầu cười thật tươi với hại vợ chồng còn đứng ngây ra đó.
Trần Lệ Lệ dao động lắm rồi, ai chẳng biết đám người kia là địa đầu xà ở nhà ga, quan hệ chẳng chịt, bà ta đâu chỉ kinh doanh đồ uống, còn mấy thứ khác nữa, gây thù chuốc oán không hay, đối phương không lấy ưu thế đó làm quân bài uy hiếp, mà trao đổi lợi ích, vậy là thiện chí lắm rồi: “Lão Vương này, hay chúng ta bán số hàng đó cho họ đi, chứ chất trong kho mười mấy ngày rồi, không chuyển được thành tiền, làm gì cũng giật gấu vá vai.”
Lão Vương đúng là không phải chủ gia đình, theo thói quen nói: “Bà cứ quyết đi.”
“Cái lão già này ...” Trần Lệ Lệ mắng nửa câu, lục túi chồng lấy ra di động, bấm số: “A lô ... Trợ lý Tần à, có chuyện này, có người giả mạo sản phẩm của chúng ta, tôi biết hang ổ của chúng ở đâu ... Thật, tôi phải bỏ rất nhiều tiền mới mua được tin này đấy. Hay dở gì tôi cũng là người của công ty mà, chuyện này chúng ta không thể bỏ mặc được phải không .... Được, được, tôi đợi cô đến ... Được được, tôi có thể chỉ chỗ, không xa, ở vành đai số 5.”
............. ............... ...............
Nửa tiếng sau, Đỗ Ngọc Phân dừng xe ở khu Đông Tân, mặc dù chưa có kết quả gì rõ ràng, nhưng Trần Lệ Lệ rõ ràng dao động rồi, nói không chừng mua được số hàng tồn đó ấy chứ, nên cô cũng tự tin hơn nhiều: “Lần này tìm ai?”
“Nhà này.” Soái Lãng chỉ một điểm bán buôn bên đường, nhỏ giọng nói: “ Đó là người mới, đợt hàng đầu tiên của chúng tôi là do hắn cũng cấp, tới lừa hắn lần nữa.”
Hỏi ra mới biết người này họ Vương tên Chiến Cường, cũng là người kinh doanh rượu thuốc cùng mấy món đồ lặt vặt, Soái Lãng trước kia đi làm công thường lấy hàng ở chỗ ông chủ Vương này, hai bên quá quen thuộc.
Vì là nhà buôn mới năm nay mới lên cấp của Phi Bằng, nên Đỗ Ngọc Phân chưa nắm được thông tin: “Người này tình huống không giống với Trần Lệ Lệ, làm gì có hàng tồn.”
“Ai bảo mỗi hàng tồn mới là hàng, nhờ hắn nhập hàng cho chúng ta cũng được mà.” Soái Lãng thần bí nói.
“Hả, cậu lại thích làm người ta sốt ruột, không phải lại là phụ nữ trung niên nữa chứ?”
“Người này là nam, nam dễ đối phó hơn nữ.”
Hai người đi vào khu bán buôn, đây là hình thức kinh doanh sỉ lẻ ăn tất, phía trước là nơi bán lẻ, phía sau là kho hàng, cũng là cái sân lớn. Được nhân viên chỉ đường ra sân sau, Đỗ Ngọc Phân nhìn thấy một nam tử trên 30, người tầm thước, đang ngồi bên máy vi tính gõ lạch cạch gì đó, vừa thấy Soái Lãng tự như thấy ôn thần tới nhà, định trốn đi. Nhưng Soái Lãng rõ ràng lường trước rồi, chạy nhanh tới chặn đường, thân thiết bắt tay: “Ông chủ Vương, anh khẩn trương cái gì thế? Lại chẳng phải nợ tiền tôi, anh chạy cái gì chứ?”
“Cậu, cậu ... Thôi, tôi chẳng nói cậu nữa.” Ông chủ Vương chỉ mặt Soái Lãng, vẻ mặt không thèm nói, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Thằng nhãi con nhà cậu thiếu chút nữa hại chết tôi, lần trước các cậu lấy hàng ở đây bán tới khu phong cảnh chứ gì? Công ty tra ra thiếu chút nữa cắt hàng của tôi ... Đừng mơ nữa, một két cũng không có đâu.”
“Không cho chứ gì, Vương Chiến Cường, tôi nói cho anh nghe, trước kia anh bán rượu giả, tôi tiêu thụ hộ anh không ít, anh không đếm xỉa tới tình nghĩa chứ gì? “ Soái Lãng dùng thái độ khác đối phó, hùng hùng hổ hổ đe dọa: “ Anh không cho cũng được, giờ tôi gọi điện cho công ty Phi Bằng, gọi thẳng cho Lâm Bằng Phi luôn, tôi nói Vương Chiến Cường bán hàng cho tôi đấy, các người mất thị trường là do anh ta.”