Q1 - Chương: 324 Ngựa tốt nhờ chân, hảo hán nhờ miệng. (5)
Soái Lãng trở mặt nhanh như thế làm Đỗ Ngọc Phân cũng hết hồn, thằng nhãi này điên rồi, đi gây sự à?
“Này, này ... Người anh em, người anh em, con mẹ nó chứ, cậu là cha tôi, được chưa? Đâu ra kiểu dọa người như thế, ép tôi làm đồng đảng của cậu à?” Vương Chiến Cường hết hồn hết vía, cuống lên xưng hô lung tung, gần như cầu khẩn: “Soái Lãng, giờ Phi Bằng quản phân phối hàng, tiêu thụ chặt lắm, bán đi đâu đều có đăng ký, tôi chỉ có cái quản nhỏ này kiếm cơm, cậu muốn kéo sập à?”
“Ai bảo tôi muốn hàng của Phi Bằng?” Soái Lãng vặn lại.
“Hả, không phải của Phi Bằng à, thế thì đơn giản lắm, trừ hàng của Phi Bằng ra thì cái gì cũng được, giá cả ưu đãi.” Vương Chiến Cường tiếp thị, thái độ thay đổi cái vèo.
“Tôi muốn Pepsi, loạt Bách Vị Quả, Khang Sư Phụ ...” Soái Lãng gập ngón tay liệt kê.
“Gì, toàn sản phẩm do Chính Nùng làm đại lý à?” Vương Chiến Cường nghe cái nhận ra ngay.
“Đừng nói với tôi là anh không có cách, với thân phận của anh mà muốn nhập hàng của Chính Nùng, người ta mừng quá ấy chứ, còn nhiệt tình dâng lên tận cửa, sau đó anh chuyển sang cho tôi là được, mai tôi cần.” Soái Lãng tỉ tê dụ dỗ.
Toát mồ hôi, đầu óc người này kiểu gì vậy hả trời, Đỗ Ngọc Phân ở bên cạnh nghe muốn á khẩu, thế mà cũng nghĩ ra được hả trời? Bảo nhà buôn của Phi Bằng đi nhập hàng của Chính Nùng, Chính Nùng lại chả sướng quá, cơ hội mở rộng thị phần mà, cứ vòng vèo thế này, e lệnh phong sát của hai nhà hỏng mất.
Vương Chiến châm chước một lúc xòe năm ngón tay ra: “Được, 1 xe hàng thêm 500 nhé.”
“Phì, anh mơ à, một xu cũng không thêm, nếu không tôi tố cáo anh.” Soái Lãng hăm dọa.
“Không thể nào, cậu muốn tôi làm không công cho cậu à? Riêng chỗ đặt hàng đã tốn rồi, lại còn vận chuyển lên xuống.” Vương Chiến Cường mặc cả, mỗi xe chừng 1000 két, mỗi xe lấy 200, 300 cũng lãi, chẳng qua kéo từ chỗ này sang chỗ khác mà thôi.
“Chuyện này không thêm, chuyện khác, cho anh 10 vạn, tôi biết một cái ổ làm hàng giả, anh tố cáo đi, Phi Bằng treo thưởng mà ...” Soái Lãng khoác vai Vương Chiến Cường thì thầm.
Đỗ Ngọc Phân dở khóc dở cười, lại xẻo của Phi Bằng rồi, đừng nói một địa chỉ bán nhiều lần.
Không biết hai người họ thương lượng cái gì, có điều nhìn có vẻ thuyết phục thành công Vương Chiến Cương cung cấp hàng miễn phí rồi, tên đó gật đầu liên tục, xưng anh gọi em với Soái Lãng đến là thân thiết, còn tiễn chân tận xe, không quên đưa cho vài chai đồ uống lạnh, vẫy tay đến khi xe đi thật xa.
Ở trên xe, tâm trạng của Đỗ Ngọc Phân thật khó diễn tả, vốn là kế hoạch phong sát cực kỳ chặt chẽ của Phi Bằng và Chính Nùng, bị Soái Lãng làm bừa làm bậy một phen, cục diện này không phá mới là lạ.
Chỉ là chơi thế này, cô cũng thấy khó tiêu hóa, đồng thời cũng hưng phấn: “Biện pháp này của cậu đúng rồi, hai nhà vốn là quan hệ cạnh tranh, thích khoét góc tường của nhau, chúng ta làm nhà buôn của Phi Bằng lấy hàng của Chính Nùng, lại để người của Chính Nùng nhập hàng của Phi Bằng, hai nhà hận không thể đoạt thị trường của nhau, thế là chúng ta có hàng rồi. Hi hi, Soái Lãng, tôi đang không biết Lâm Bằng Phi mà biết, ông ấy nghĩ gì?”
“Giờ chị tin rồi chứ, thị trường lớn như vậy, sơ hở nhiều lắm, chỉ cần chị muốn đào là sẽ có cách thôi. Lý Chính Nghĩa là thứ chết nhát, vừa nghe tới Phi Bằng đã sợ rụt vòi lại, loại đó làm gì có tương lai.” Soái Lãng rất đắc ý, xem ra những thứ học được khi lăn lộn ở dưới tầng thấp nhất cũng hiệu quả lắm, cảm giác làm việc ngày một thuận lợi nước chảy thành sông: “Chị Đỗ, đã biết vì sao tôi đưa chị theo từ đầu tới cuối chưa?”
“Không biết, vì sao?” Đỗ Ngọc Phân thấy chuyện hôm nay mình cũng giúp được phần nào, nhưng dù Soái Lãng chỉ có một mình, y vẫn xoay xở được thôi, vì sao rủ mình đi cùng, đúng là ban đầu mới nghỉ việc, tâm trạng không tốt chỉ muốn kiếm cái gì đó làm cho khuây khỏa.
“Vì tôi không thể thiếu chị.” Soái Lãng quay sang, nhìn chăm chú.
“Nói chuyện đừng vòng vèo, đầu óc tôi không quanh co như cậu, cậu có ý gì?”
“Chuyện này tôi giữ trong lòng đã lâu, có chút khó nói ...”
“Cái gì?”
Xe phanh lại đỗ ở bên đường, nghe Soái Lãng ngập ngừng mà nghiêm túc, Đỗ Ngọc Phân quay sang, Soái Lãng bật đèn trong xe lên, dưới ánh đèn, y tựa đang do dự, lại tựa đang nhìn cô với ánh mắt tha thiết, thái độ này, tựa hồ điều muốn nói không phải quá khó đoán. Đỗ Ngọc Phân có chút hồi hộp, là người từng trải, cô không phải một lần nhìn thấy biểu cảm đó ở nam nhân, chẳng lẽ … là vậy thật sao?
Soái Lãng vẫn ấp úng: “Tôi, tôi, tôi nói ra sợ chị không vui, sợ chị không lý giải.”
“Là gì?” Đỗ Ngọc Phân giọng rất êm, có phần cổ vũ, tuy cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng ấn tượng của cô về Soái Lãng cũng không tệ, ở bên cạnh y, không bao giờ biết buồn tẻ, một chàng trai tựa vô tâm, kỳ thực dịu dàng tinh tế, nhưng nếu nhận lời tuổi này của cô, chênh lệch hai người hơi nhiều.
“Tôi ...” Soái Lãng hít sâu một hơi, cuối cùng lấy dũng khí nói: “Tôi thiếu tiền.”
Đỗ Ngọc Phân một tích tắc cứng người, tiếp đó thần kinh đang căng thẳng thả lỏng, vừa có cảm giác nhẹ nhõm, lại vừa muốn đánh người.
Soái Lãng tựa hồ chẳng nhận ra hành vi vừa rồi của mình gây hiểu lầm thế nào, chân thành giải thích: “ Tìm được nguồn hàng không khó, thậm chí là rất nhiều, quan trọng là trong túi tôi không có bao nhiêu tiền, một phần còn ở trong tiền hàng, chẳng may Trần Lệ Lệ thực sự bán cho chúng ta 8000 két, vậy cũng phải mười mấy vạn, tôi không lấy ra được số tiền lớn như vậy ... Chẳng may chúng ta kiếm được hàng mấy nhà, chớp mắt cái có hai ba vạn két.”
“Tình hình thì chị thấy hết rồi đấy, cơ hội mà mất thì tiếc lắm, trước kia tôi vì ví tiền eo hẹp, nhiều chuyện chỉ có thể nhìn, khiến cơ hội trôi qua trước mắt, lần này tôi không muốn bỏ lỡ, huống hồ nhìn mọi người đều tích cực như thế, tôi không muốn họ thất vọng.”
“Ra là thế.” Đỗ Ngọc Phân hít sâu một hơi rồi thở ra nhè nhẹ, không đến nỗi thất vọng, chỉ là diễn biến không như cô nghĩ, có chút giận dỗi: “Đem cả tôi ra tính kế rồi, vậy vì sao cậu không đi tìm đám anh em của cậu? Vì sao phải tìm tôi.”
Có lẽ cô cũng muốn nghe một câu tín nhiệm, hoặc một câu ái muội, dù sao hai người trải qua chuyện vừa rồi, tạo nên chút cơ sở, có điều câu trả lời của Soái Lãng là: “Coi chị nói kìa, hai chúng ta chia tiền tốt hơn là phải chia năm chứ.”
Đúng là lý do không chê vào đâu được, Đỗ Ngọc Phân hồi lâu không nói lên lời, tựa như có cái gì tắc ở lồng ngực.
Cô cảm giác, còn đi theo thằng nhãi này, sớm muộn mình cũng bị bệnh tim.
“Có được không? Chị Đỗ, cơ hội không nên bỏ lỡ, mai bọn họ sẽ bận bù đầu đấy, vừa đề phòng chúng ta, lại đi tra hàng giả, lại còn xuất hàng cho chúng ta ... Ha ha, chúng ta tha hồ ngậm miệng phát tài.” Soái Lãng thúc giục.
“Ôi, được rồi, tôi cũng lỡ lên cái thuyền giặc của cậu, còn biết làm sao nữa, để tôi nghĩ cách.” Đỗ Ngọc Phân bất lực nói, khởi động xe: “Ông chủ Vương nói không sai, đâu ra cái kiểu ép người ta thành đồng đảng như vậy.”
Xe lại lăn bánh, dù sao nghĩ lại thì, hôm nay cũng là một ngày vô cùng đặc sắc, thậm chí thú vị hơn mấy năm qua cộng lại ...