Q1 - Chương: 325 Đàm phán bất thành, chôn xuống mầm họa. (1)
Một ngày trôi qua.
Lại nửa ngày nữa trôi qua.
Khu phong cảnh và ga tàu vẫn nắm chắc trong tay Soái Lãng, tất cả là nhờ số hàng tích góp được, hóa giải cấp bách trước mắt. Mỗi ngày Phi Bằng đều phái người tới lấy hàng mẫu, chụp ảnh lưu trữ, tra ngược nguồn hàng, xác thực được là hàng Chính Nùng đưa ra thị trường mấy ngày trước.
Cũng xác thực suy đoán của đám chủ quản Phi Bằng, đến ngày thứ ba rõ ràng phân ngạch thị trường của hàng Chính Nùng còn 1/6, đó là dấu hiệu của nguồn hàng thiếu hụt.
Thế mạnh yếu ra sao, không phải người trong cuộc không rõ chi tiết, giới kinh doanh giải khát chỉ biết say sưa bàn tán chuyện Phi Bằng bị một đám người trẻ tuổi cướp mất thị trường, xem ra Lý Bằng Phi sắp hết thời rồi, Phi Bằng chẳng phải mạnh như họ tưởng.
Có điều lời đồn và sự thật ít nhiều có sai lệch, nhất là sau khi Đỗ Ngọc Phân từ chức, nhiều người càng muốn tin rằng đây là chuyện có dự mưu, cô muốn tự lập. Trước kia có câu, dậy đồ đệ tốt, sư phụ chết đói, giờ bồi dưỡng được nhân viên tốt, hại chết ông chủ, không biết ai cố ý tung tin đồn đổi trắng thay đen như vậy.
Còn chuyện gây xôn xao nữa, từ báo tối và cổng thông tin mạng tiết lộ, rất thú hút chú ý, đó là Cty Giải khát Phi Bằng bỏ ra mức lương 100 vạn/ năm, chiêu mộ giám đốc marketing. Còn số này nếu ở khu vực Kinh -Thượng - Quảng thì chẳng dọa nổi ai, nhưng ở Trung Châu thì vẫn rất oanh động, mức lương này đủ khiến người tham vọng trong nghề máu sôi sùng sục.
Những 100 vạn đấy, đó là khái niệm gì? Tương đương làm việc một năm là có vốn liếng thành gia lập nghiệp ở Trung Châu rồi. Nhưng mà xem tiếp thì nhiệt huyết nguội hẳn, lương 100 vạn thật, kèm theo điều kiện là lượng tiêu thụ năm phải là 8000 vạn. Bất kể là xem quảng cáo trên mạng hay báo tối, đa phần chỉ hâm mộ một chút, sau đó đi tìm việc mức lương 2000, 3000 … Nghe đâu người ứng tuyển lác đác lắm.
Ngoài ra còn có một chuyện nữa, còn lên cả thời sự buổi tối của tỉnh, đó là tra ra được tụ điểm hàng giả lớn nhất hai năm qua, sự kiện này được Giải khát Phi Bằng tuyên truyền rùm beng.
Ngày 19 tháng 5, tòa nhà Phi Bằng giăng đèn kết hoa, nhân viên công ty một nửa nhận nhiệm vụ tiếp đãi, một nửa thì đóng vai người tham dự, đại biểu kênh tiêu thụ các nơi tới được đều được thông báo tới, nhà buôn thành phố đông đủ.
9 giờ sáng, đủ các loại xe hơi kéo tới, chật kín sân rộng mười mấy mẫu. Ngoài nhân viên công ty và các nhà buôn, kênh tiêu thụ, còn có người mặc đồng phục công thương, kiểm định chất lượng, tụ tập ở phòng hội nghị tổng hợp, riêng bày nước khoáng thôi đã dùng mười mấy két.
Làm gì thế? À, đại hội biểu dương, nhân vật tiên tiến của công ty xuất hiện rồi.
Ở cái quốc gia tư tưởng quan chức địa vị nghiêm trọng này, nhiều xí nghiệp cũng giống cơ quan quan liêu, tôn ti trên dưới phân chia rất rõ, đài chủ tịch là chính phó tổng của công ty, cùng người của chính quyền, phía dưới là nhân viên tới lấy không khí và nhà buôn, kênh tiêu thụ.
Hôm nay mấy vị lãnh đạo công thương, kiểm định ai nấy mặt mày hồng hào phấn chấn lắm, nhìn trọng lượng các vị ấy đều thấy rõ ràng là cán bộ tốt, làm việc thực tế rồi.
Hội nghị giống như buổi báo cáo bắt đầu, đầu tiên là phát lại chương trình thời sự tỉnh, trên hình là lực lượng liên hợp giữa đồn công an, kiểm định chất lượng tấn công vào tụ điểm hàng giả ở đường vành đai số bốn. Tra ra hơn 6 vạn két Cocacola thành thẩm hơn 6000 két bán thành phẩm, niêm phong thiết bị, tính theo giá cả thịt trường, số này giá trị bao nhiêu, bao nhiêu.
Tiếng vỗ tay rào rào.
Tiếp đó là người cục công thương lên phát biểu, bỏ đi một tràng vô nghĩa gì mà bảo vệ phát triển của xã hội, bảo vệ người tiêu dùng thì được vài câu gửi gắm kỳ vọng vào Phi Bằng. Tiếp nữa là đồng chí cục kiểm định lên làm tràng phát biểu quan cách, tuyên đố nghiêm khắc đả kích hành vi sản xuất buôn bán hàng giả.
Lại vỗ tay rào rào.
Không khí nhiệt liệt lắm, nhất là tới phần khen thưởng, lầy này công ty bỏ vốn lớn, lần lượt thưởng Trần Lệ Lệ 10 vạn, Vương Chiến Cường 5 vạn, ngoài ra có một vị ở nhà ga tây được 1 vạn... Người được thưởng mặt mày hớn hở, người không được thì hâm mộ kèm chửi bới nho nhỏ với nhau: Mẹ nó, bọn họ biết chỗ làm hàng giả ở đâu, chứng tỏ từng bán hàng giả, nếu không sao mà biết.
Tiếng vỗ tay rào rào át đi những lời bàn tán đó, rồi Lâm Bằng Phi đi lên phát biểu khích lệ tinh thần, tiếp đó nữa mọi người phân chia nhau tới nơi ăn liên hoan.
Thư ký Lý cả buổi sáng bận rộn ở nhà hàng đặt trước cơm liên hoan, lo cho mấy trăm cái miệng ăn. Trợ lý Tần thì bận rộn chuẩn bị vật phẩm làm đồ kỷ niệm, không chỉ người cục công thương, kiểm định, còn có người đồn công an hôm nay không thể tham gia cũng không thể bỏ quên.
Hội nghị đi tới hạng mục cuối cùng: Ăn.
Buổi chiều giờ đi làm, tòa nhà công ty rất yên tĩnh, một nửa thì uống say, một nửa thấy tổng giám đốc uống say nên đi làm lề mề, số ít trốn trong văn phòng hưởng thụ máy lạnh, lười nhác bàn tán về mấy người được thưởng.
Đến bảo an cũng nấp trong phòng máy lạnh, quá giờ đi làm rất lâu mới có chiếc xe đầu tiên trở về, là phó tổng Diêm chở Tần Nhiễm đi ké, có vẻ uống nhiều rồi. Phó tổng Diêm ngồi ở ghế phụ lái than thở đám người đó uống khỏe, riêng bữa này tốn mất mấy vạn, mà nói tới tiền lại xót ruột, phần thưởng rồi quà cáp các kiểu, sợ là đến trăm vạn... Trong lời nói ít nhiều không tán đồng tổng giám đốc trống giong cờ mở tổ chức sự kiện này như thế.
Ông ta là nguyên lão của ông ty, theo tổng giám đốc khi còn kinh doanh cái xưởng nhỏ, trong mắt Tần Nhiễm đã là người thời đại trước, nhưng không có nghĩa là không có ưu điểm, cô an ủi: “ Phó tổng Diêm, tổng giám đốc Lâm suy nghĩ cho lâu dài mà, lần này thanh thế rất lớn, lên cả thời sự, có lợi cho việc tạo dựng hình tượng công ty trong lòng người tiêu dùng. Ngoài ra mức lương 100 vạn tạo thế không tệ, bây giờ người Trung Châu nói tới Phi Bằng đều liệt vào công ty hàng đầu.”
“Hàng đâu à? Ài... Chúng ta tự dát vàng lên mặt, công ty giá trị mấy trăm triệu không phải nhờ lợi nhuận thu được, mà là do năm xưa vô tình mua mảnh đất này, giờ giá trị tăng mấy chục lần... Số tiền còn lại thì quyền đại lý đáng giá một chút.”
“Cô xem công ty bây giờ biến thành loại gì rồi, hàng năm tuyển nhân viên, những chàng trai cô gái thực sự có thể chịu được khổ cực thì không vào được, toàn là cháu họ, con dì của lãnh đạo nhét vào, toàn là loại ngồi không ăn lương... Một nửa tới công ty bật máy tính làm gì? Đi hái trộm rau, một nửa kia thì còn hay hơn, không biết bật máy tính.” Đoán chừng phó tổng Diêm say rồi, nói chuyện chẳng cố kỵ gì.