← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 326 Đàm phán bất thành, chôn xuống mầm họa. (2)

Tần Nhiễm chỉ cười phụ họa, xe vừa đi qua cổng vừa định xuống xe thì một chiếc xe khác ở sau vọt qua, là xe của Diệp Dục Dân. Phó tổng Diêm đi xuống mắng, uống say còn đi xe, giờ kiểm tra say rượu lái xe gắt như vậy, bắt được sẽ ngồi tù.

Mắng vài câu đi vào tòa nhà công ty, giờ đi làm mà im phăng phắc, phó tổng Diêm lo lắm, nói với hai người đi theo: “Đừng vì chuyện linh ta linh tinh này mà quên mất việc chính đấy, khu phong cảnh và ga tàu sao rồi, có biết vì sao nhất định phải đoạt về hai nơi đó không?”

Chả lẽ trong chuyện này còn có huyền cơ gì, Diệp Dục Dân trả lời xuất phát góc độ thị trường, nói lượng tiêu thụ ổn định.

Phó tổng Diêm lắc đầu: “Sai rồi, đó là nơi tổng giám đốc phất lên, hơn 20 năm trước chúng tôi đẩy xe bán kem bắt đầu từ ga tàu. Tôi và tổng giám đốc lập nhà máy, đợt nước ngọt đầu tiên bán ở khu phong cảnh, chỉ cần có chí, hai nơi đó rèn người ta trưởng thành tốt lắm, nếu có người mới trỗi dậy từ đó, chúng ta không áp nổi... “

“Lúc riêng tư tôi và tổng giám đốc Lâm nói chuyện này, vốn là ga tàu và khu phong cảnh Hoàng Hà, Tung Sơn, Trung Mưu liền thành một thể. Giờ có cái đinh cắm vào, chia thị trường này ra làm hai. Tiến có thể vào thành phố, lui có thể tới khu phong cảnh khác làm loạn. Không nhổ được chúng, đội xe phân phối hàng tốn hơn trăm vạn lập nên của chúng ta sẽ ngồi chơi xơi nước một phần ba... Hơn nữa hai nơi đó mỗi năm đem lại lợi nhuận tới trăm vạn, mọi năm mỗi ngày chúng ta có thể xuất hàng hơn 5000 két, đáng tiếc, giờ thành đống hỗn loạn rồi...”

Đi vào thang máy, Diệp Dục Dân an ủi: “Phó tổng Diêm đừng lo, sáng nay người của chúng ta nhìn thấy hàng chúng tích trữ ở thôn Ngũ Long đã hết rồi, chúng ta đánh giá chúng quá cao.”

“Tin tức có chuẩn xác không, Tiểu Tần có biết không?” Phó tổng Diêm lên tinh thần.

Tần Nhiễm lắc đầu: “Hai ngày qua tôi bận tổ chức chiêu đãi nên không hỏi tới chuyện này.”

“Vậy mai chúng ta có thể thử một chút.” Phó tổng Diêm không dám chắc lắm, Diệp Dục Dân chột dạ, sợ đám Soái Lãng bày ra trò gì bất ngờ, nên không dám đáp lại, phó tổng Diêm không vui: “Đúng là người thì nhiều được việc thì ít, xác nhận đi, xác nhận cho chắc vào, đừng có hời hợt qua loa nữa, đến giờ vẫn kiểu làm việc như thế là sao, không rút được bài học...”

Tinh, thang máy mở ra, phó tổng Diêm tức giận đi luôn, bỏ lại hai người kia về văn phòng, đoán chừng phải chợp mắt một lúc.

Không ngờ vừa về văn phòng uống ngụm nước thì có tiếng gõ cửa, là Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm đuổi theo, báo Soái Lãng muốn gặp tổng giám đốc Lâm, phó tổng Diêm bực mình: “Không gặp, chó mèo gì cũng muốn gặp thì làm sao gặp hết, chúng là cái thá gì?”

“Nhưng bọn họ đã đợi ở cổng công ty rồi.” Diệp Dục Dân xin chỉ thị.

Phó tổng Diêm nghe vậy cũng phải giật mình, đi nhanh ra cửa sổ, từ xa nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ bị chặn ở cổng, bên xe có người đang nói chuyện với bảo an, trông không rõ là ai, chẳng biết có phải là thứ đó tới không. Cái thứ làm người ta ăn một bữa cũng tiêu hóa không tốt, đứng ngồi không yên, ấn tượng thực sự sâu tới tận xương rồi.

“Tới thăm dò giới hạn của chúng ta đây mà, xem ra y không cầm cự được lâu đâu... Đi, đi gặp xem.”

...................................................................

Xe đi vào công ty, nơi này ở ngoại ô phía bắc, vì thành phố mở rộng, cho nên thành nằm trong vành đai số 5, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, tường kính phản quang lóa mắt, Soái Lãng cảm khái vô cùng, khí thế này so với "cứ điểm" của mình thực sự không thể đem so sánh.

Trên phía cánh cổng còn mấy biểu ngữ hoan nghênh lãnh đạo nào đó tới chỉ đạo công tác, thừa biết chuyện gì xảy ra, Soái Lãng cười rất đểu, Đỗ Ngọc Phân nhìn chướng mắt: “Đừng hả hê vội, người ta có gặp cậu hay không chưa biết đâu.”

“Với thân phận của ông ta mà gặp tôi đã là thua rồi, nếu không gặp thì thua càng lớn, đó là cái lợi của người không có gì, tôi có thể bất chấp thể diện, ông ta thì không.” Soái Lãng thản nhiên, gặp hay không đều không phải vấn đề.

Đỗ Ngọc Phân và Soái Lãng sóng vai đi vào, hình tượng Thịnh Tiểu San thiết kế đúng là không hề tệ, ít nhất đứng cùng đại mỹ nữ như Đỗ Ngọc Phân, vẫn có vị trai tài gái sắc, không thua kém.

Soái Lãng thi thoảng liếc nhìn chị Đỗ mặc váy hoa nền trắng thanh nhã, rất vừa mắt, đây là cô gái luôn biết cách ăn mặc, nhưng điều làm Soái Lãng tán thưởng nhất là sự sảng khoái phóng khoáng của cô, không giống mấy cô gái thích giữ hình tượng, mời bữa cơm cũng rụt rè, đâu như chị Đỗ, dám cầm bát rượu lớn cụng với y.

“Nhìn tôi làm cái gì?” Đỗ Ngọc Phân phát hiện ánh mắt lấm lét của Soái Lãng, nhỏ giọng chất vấn: “Này, hai ngày qua chẳng những cậu trưng dụng xe của tôi, tiêu hết tiền tích góp của tôi... Đừng nói giờ ngay cả bản thân tôi cũng nảy sinh ý đồ nhé.”

“Không không, với chị, tôi chỉ có lòng ngưỡng mộ, làm gì có ý xấu, À phải, chị Đỗ, chị xinh đẹp thế này, sao vẫn độc thân? Không tới mức không gặp được nam tử nào tán thưởng chị chứ?” Quan hệ hai người mấy ngày qua tiến triển rất nhanh, Soái Lãng thấy hỏi chút chuyện riêng tư không sao.

“Ai nói không? Phía trước mặt tôi không phải có một người à? Tôi nói cậu nhé, tán thưởng cũng được, cậu đừng có lén lút như vậy, cậu không biết nhìn con gái nhà người ta cho đàng hoàng à?”

Không dám đào bới chủ đề này nữa, nữ nhân từng trải thành thục là thế đấy, có vài chuyện người ta không đỏ mặt, nhưng có thể nói cho mình đỏ mặt, Soái Lãng im luôn.

Nói tới chuyện tình cảm, Soái Lãng nhà chúng ta được cái mặt dày, mồm mép cũng không kém, thực ra vẫn non lắm.

Soái Lãng vào thang máy, ấn số tầng, quay sang thấy Đỗ Ngọc Phân thu ba sóng sánh nhìn mình, tựa như cốc nước quả hỗn hợp, hàm ý trong đó không ít, là người từng trải rồi sao không nhìn ra manh mối gì. Thầm trách bản thân hôm nọ không nên mang trò đùa ám muội đó ra trêu Đỗ Ngọc Phân, báo hại từ hôm đó đến giờ không chỉ một lần bị cô nhìn với ánh mắt là lạ: “ Này, này chị Đỗ, đừng để bị vẻ bề ngoài mê hoặc, tôi chỉ có đúng cái bộ này mặc đi mặc lại thôi, phong thái cây ngọc đón gió này của tôi là giả đấy.”

“Bảo sao trước kia bán hàng giả, đến bản thân cũng là hàng giả.” Đỗ Ngọc Phân như một đại tỷ thoải mái chỉnh lại cổ áo, vai áo cho Soái Lãng, nói thì nói thế chứ cô rất thích cách đóng gói này.

Soái Lãng chịu không thấu sự chăm sóc này, y đi tới đâu mà chẳng phải nhân vật cấp đại ca, bị người ta coi như trẻ nhỏ rất thiếu tự nhiên, kiếm đề tài nói: “Lát nữa dù là ai tới, chúng ta cũng phải kiêm nhường, bài tẩy của họ ngoài sáng, của chúng ta trong tối, đừng để người ta nhìn thấu.”

“Cái này tôi dạy cậu mới đúng, khi nào tới cậu dạy tôi.” Đỗ Ngọc Phân trừng mắt, nhìn Soái Lãng một lượt, rất hài lòng: “Lát nữa vào đó nói chuyện cho tử tế, dù sao cũng là bậc tiền bối trong nghề, nên có chút tôn trọng.”