Q.1-Chương 327 Đàm phán bất thành, chôn xuống mầm họa. (3)
Thời gian qua hai người phối hợp rất ăn ý, Đỗ Ngọc Phân xuất thân cao tầng công ty đàng hoàng, còn Soái Lãng thì phi chính quy, chính tà đầy đủ, cương nhu hòa hợp thành chỉnh thể. Tới nơi, hai người ngừng nói chuyện giữ sắc mặt nghiêm túc.
Người tiếp đón là Diệp Dục Dân, quy cách không cao không thấp, đưa hai người vào phòng hội nghị, ở đó có trợ lý Tần Nhiễm, phó tổng Diêm chưa từng gặp mặt. Giới thiệu xong hai bên ngồi xuống, lời khách sáo cơ bản cũng không có, vì sao Lâm Bằng Phi không xuất hiện cũng chẳng giải thích, hiển nhiên người ta chẳng hoan nghênh.
Đỗ Ngọc Phân đối diện với ba ánh mắt bất thiện chẳng tỏ ra yếu thế, đi thẳng vào chủ đề, hôm nay cô là nhân vật chính: “Phó tổng Diêm, trợ lý Tần, chủ quản Diệp, chúng ta đều là người quen rồi, các vị đã biết chuyện của tôi. Hôm nay tôi tới đây, nói ngắn gọn là ba thị trường khu phong cảnh, nhà ga phía đông và phía tây, chúng tôi muốn toàn bộ nhập hàng của các vị. Yêu cầu không cao, các vị cung cấp giá kênh tiêu thụ là được, chi phí vận chuyển chúng tôi chịu, như thế tiết kiệm được nhân lực và tài nguyên của các vị.”
“Khoan...” Phó tổng Diêm cắt lời, vẻ mặt như vừa nghe thấy trò cười lớn: “ Hai người muốn thân phận kênh tiêu thụ, để kinh doanh lâu dài ở mấy thị trường đó sao?”
“Đúng.” Đỗ Ngọc Phân gật đầu rất chân thành, giống tới để mưu cầu hợp tác.
Ồ, xem ra chịu thua rồi, muốn tới cầu hòa đây mà, phó tổng Diêm liếc hai cấp dưới, tâm tư tương thông, bọn họ phong sát ba ngày, khống chế nguồn hàng ngày một nghiêm, thậm chí mở rộng tới cấp huyện. Dù nhập hàng của Lam Môi, Lục Nhĩ, nhưng bọn họ không phải sản phẩm chủ lưu, không giữ được thị trường, nếu muốn bán hàng của Phi Bằng, Chính Nùng mà không có giá ưu đãi chỉ có lỗ.
Phần thắng nắm chắc trong tay, chỉ là kết quả hơi bất ngờ, không nghĩ đối phương lại tới xin hợp tác với đối thủ, phó tổng Diêm vẫn lâng lâng hơi men cười khà khà: “ Hai người tính toán khôn quá nhỉ, vậy để tôi tính cho hai người nhé, xe hàng của chúng tôi phân phối trực tiếp, mỗi két giá cao hơn kênh phân phối 0.8 đồng, hai thị trường lượng tiêu thụ bình quân 4,5 nghìn mỗi ngày thu nhập hơn 1 vạn, số tiền này đủ chúng tôi chi tiêu, lý do gì chúng tôi cần trung gian?”
Ánh mắt liếc về phía Soái Lãng vẫn ngồi ngay ngắn chưa lên tiếng.
“Chuyện đó thì tôi tin, nhưng đó là trước kia, bây giờ lượng tiêu thụ của Phi Bằng là bằng 0, nếu hai bên hợp tác, bên quý vị nhanh chóng có lại được lượng tiêu thụ như trước, tổn thất là tạm thời, lợi ích là lâu dài, chúng ta đấu qua đấu lại thế này tôi tin quý vị cũng thấy tổn thất rồi, đâu cần như thế.” Đỗ Ngọc Phân kiên trì thái độ hợp tác.
Phó tổng Diêm vỗ bàn chỉ Soái Lãng: “Thị trường mất do các người ban cho, có điều mất như thế nào thì chúng tôi sẽ giành lại như thế. Còn hợp tác thì khỏi cần, chúng tôi tự xử lý, với lại kênh tiêu thụ phải nộp tiền đảm bảo 30 vạn, phải có địa điểm trên 1000 mét vuông, các người có không?
“Không có.” Soái Lãng lắc đầu, Đỗ Ngọc Phân không đáp, khẽ nhún vai bất đắc dĩ.
Vì thế Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân cười, hai kẻ cùng đường đi tìm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng đây mà, bao khó chịu dồn nén lúc này Diệp Dục Dân xả ra: “Vậy mà các người còn không biết xấu hổ tới đây à?”
“Chuyện này có gì mà xấu hổ, hiện giờ ai tiêu thụ được hàng thì người đó có tư cách, chúng tôi có thị trường, hoàn toàn có thể đưa ra điều kiện.” Đỗ Ngọc Phân trả lời rất chính thức.
“Thế à, vấn đề các người có hàng mà bán không?” Diệp Dục Dân khinh khỉnh hỏi, mấy ngày qua hắn uất lắm rồi.
Đỗ Ngọc Phân nhìn Soái Lãng, Soái Lãng tiếp lời: “Rất nhiều, bán không hết, các vị, tôi thành tâm tới để hợp tác, tôi không để ý thái độ của các vị, nhưng chúng ta không thể làm thế này mãi được, kinh doanh mà, có cách để đôi bên cùng có lợi sao không làm? Nếu các vị không đồng ý, chưa chắc Chính Nùng không đồng ý.”
“Giờ báo cáo tiêu thụ của Chính Nùng mỗi ngày đặt trên bàn làm việc của tổng giám đốc chúng tôi, nếu có hứng thú, anh có thể đến xem.” Thái độ Tần Nhiên đỡ gay gắt hơn, nhưng phủ định rất kiên quyết.
Phó tổng Diêm hơi ngả người tới nhìn Đỗ Ngọc Phân và Soái Lãng: “Sản phẩm của Phi Bằng trải khắp tỉnh, hai người muốn hàng, tìm đâu chả có, nhưng mà đó là giá bán lẻ, muốn làm chuyện lỗ vốn thì tùy.. Mấy hôm trước mua không ít nhỉ?”
“Đúng là có chuyện như thế, đó là lý do vì sao chúng tôi tới đây, mấy chuyện vô nghĩa đó không xảy ra nữa.” Đỗ Ngọc Phân thừa nhận.
“Thế thì tôi nói rõ luôn nhé, các người không có cơ hội đâu, các người nói biết tiêu thụ hả, vậy thì dùng hàng của Lục Nhĩ, Lam Môi cạnh tranh đi, xem xem ai chiếm được thị trường?” Phó tổng Diêm thách thức, dù là lấy sản phẩm nào ra cạnh tranh, không có sản phẩm hàng đầu làm chỗ dựa, đều không thể thành trào lưu chủ yếu, khi đó sản phẩm của Phi Bằng tiến vào, sớm muộn đẩy dần sản phẩm Lam Môi, Lục Nhĩ về vai phụ.
Vẫn là câu nói đó, cạnh tranh không cùng cấp bậc, ngồi lại nói chuyện cách biệt quá lớn, người ta căn bản không coi ra gì, Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân nhìn nhau, xem ra không còn cách nào khác.
“Soái Lãng, anh đừng có hư trương thanh thế nữa, tôi thừa biết anh giấu hàng ở thôn Ngũ Long, đến hôm nay còn lại chưa đấy 2000 két, chắc tung hết ra rồi nhỉ? Hai hôm nay lấy phân phối kèm với hàng của Lục Nhĩ, Lam Môi mới miễn cưỡng duy trì được... thật ra tôi nghĩ anh cầm cự được một tháng cơ, xem ra tôi đề cao anh rồi, tổng giám đốc Lâm cũng nói anh duy trì được một tuần, cũng là đề cao anh... Không biết có cầm cự qua được hôm nay không thế?” Diệp Dục Dân mỉa mai hết sức có thể.
“Thái độ của anh không tốt, nhưng xét thái độ của chúng tôi trước kia cũng không tốt, vậy là công bằng đi, nhưng có câu, không đánh không biết nhau, tôi thấy chúng ta đấu qua đấu lại vô nghĩa lắm. Lần trước tổng giám đốc Lâm còn tới tìm tôi nói, có thể cho tôi một thân phận kênh tiêu thụ mà.” Soái Lãng tỏ ra hết sức cầu thị, chân thành.
“Anh đúng là người ngoài nghề.” Tần Nhiễm lên tiếng: “Nếu muốn làm kênh phân phối, sẽ tiêu hàng trong khu vực công ty chỉ định, anh tưởng cướp ở đâu là bán ở đó à?”
“Không, không, ý tôi không phải là thế.” Soái Lãng nhìn Đỗ Ngọc Phân, nếu bảo cãi nhau thì y chẳng sợ gì ai, nhưng mục đích là đàm phán, kiểu nói chuyện chính thức này, y không phát huy hết khả năng.
Nhưng chưa kịp đợi Đỗ Ngọc Phân nói, phó tổng Diêm đã đứng lên đuổi khách: “Đủ rồi, Tiểu Diệp, thông báo cho gác cổng, sau này loại người vớ va vớ vẩn tới thì không cần thông báo nữa, họ tự biết làm gì.”
Nói xong đi luôn, tưởng có gì giá trị, không ngờ là đánh không lại cúi mình cầu hòa, khi đi không quên châm chọc một câu.
Diệp Dục Dân hả hê nhìn Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân chỉ cười không nói, em gái Tần Nhiễm xem ra còn có chút tử tế, vẻ mặt thương hại.
Có điều dù là kiểu gì thì oán niệm rất cao, phó tổng Diêm vừa đi, Diệp Dục Dân đứng dậy: “Hai vị tùy tiện, tôi không tiễn, các vị không phải người Phi Bằng hoan nghênh, đừng ở lại chuốc nhục vào thân.”
Tần Nhiễm cũng đứng dậy, nhưng không ném đá xuống giếng, chỉ làm động tác mời.