← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 328 Ngươi qua ta lại, đề phòng không xuể. (1)

Thái độ đối phương rất ác liệt, Đỗ Ngọc Phân không muốn thừa lời nữa kéo Soái Lãng đứng lên, hai người rời phòng hội nghị, cả tòa nhà rất yên tĩnh, không có ai cả, vào thang máy, Soái Lãng vẫn không lên tiếng.

Đợi lên xe, Đỗ Ngọc Phân an ủi: “Sao thế, không phải sớm dự liệu được rồi sao, tôi bảo cậu mà không ý nghĩa gì đâu, cậu nhất định muốn tới, kỳ thực bọn họ sợ cậu, nhưng coi thường cậu. Giống Lý Chính Nghĩa, hắn dùng tôi, nhưng kết cục tôi chẳng là cái gì cả.”

“Dù gì từ đầu tôi chơi không hay, để họ chửi vài câu, đỡ áy náy.” Soái Lãng thở hắt ra một hơi, nhìn ngoài cửa sổ.

“Sau này muốn đỡ áy náy thì đi một mình nhé, đừng kéo tôi theo.” Đỗ Ngọc Phân bực dọc khởi động xe, biết trước kết quả rồi, còn chuốc lấy bực mình không đáng.

“Chị giận cái gì chứ, chúng ta tiền lễ hậu binh không tốt à, tôi thấy họ tự tin lắm, đợi tự tin họ đẩy lên thật cao, chúng ta đạp cho một cái nữa, thế chẳng phải càng hả hê à?” Soái Lãng nói vậy nhưng khó tránh được phải nghĩ tới chuyện lâu dài.

“Ý kiến của tôi vẫn vậy, tốt nhất là thành quan hệ hợp tác, nếu Phi Bằng và Chính Nùng không cung cấp hàng cho chúng ta, hai thị trường này khó duy trì được một năm, tới mùa thấp điểm coi như khỏi làm, bọn họ khi ấy có ưu thế về giá, lại quay về, tôi chẳng lẽ phải đợi tới năm sau mùa tiêu thụ quay lại? Mệt, có khác gì năm xưa bán hàng giả, đó không phải điều tôi muốn.”

Đỗ Ngọc Phân chẳng biết an ủi thế nào, cuộc đời vốn là thế mà, không dễ dàng, cô cũng còn đang thất nghiệp đây này, nói ai được chứ?

“À đúng rồi, chị có biết chuyện Phi Bằng đưa ra mức lương 100 vạn tuyển giám đốc marketing không?”

“Thôi đi, điều kiện đi kèm là lượng tiêu thụ 80 vạn, tôi có bản lĩnh đấy họa có điên mới đi kiếm 100 vạn, mở công ty cho rồi. Chẳng qua là gây chú ý thôi, phóng viên nhận khối tiền mới viết bài làm ầm lên đấy, cũng là quảng cáo.... Này cậu đừng có sinh mấy ý nghĩ hoang đường nhé, nhìn thái độ hôm nay của họ, may ra vào Phi Bằng làm không công họ mới nhận.”

“Cái đó thì tôi tin, tôi đang nghĩ, nếu hai bên bọn họ đều lôi kéo tôi, chị nghĩ tôi phải ra giá bao nhiêu mới thích hợp?”

Rồi, lại bắt đầu có ý nghĩ kỳ quái rồi đấy, Đỗ Ngọc Phân không buồn đáp chuyên tâm lái xe, đôi khi chàng trai này không chỉ làm đối thủ câm nín đâu, đến người nhà cũng dở khóc dở cười với cậu ta.

Sáng sớm hôm sau ở khu phong cảnh, bãi đỗ xe trống không, Soái Lãng gãi đầu, không hiểu sao Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm cùng không tới, đào một cái hố to mà chẳng có ai nhảy vào, cảm giác rất thất vọng.

Thất vọng không khác gì áo gấm đi đêm, Vương Chiến Cương có được 5 vạn tiền thưởng, lại bị Soái Lãng nắm thóp, mua 3000 két đồ uống từ Chính Nùng một cái sang tay ngay cho y, giờ xuất hiện ở bãi đỗ xe đỉnh Ngũ Long.

Thế là lại bắt đầu tháo rỡ hàng, chia hàng, đưa lên các xe, đâu vào đó, mọi người đều quen việc rồi, mỗi người đều biết phải làm gì, chỉ là thiếu khán giả đứng nhìn, Soái Lãng lẩm bẩm: “Sao lại không tới?”

“Soái Lãng, Soái Lãng... Tao hỏi mày đấy.” Trình Quải vươn cành tay như chân giò lợn kéo Soái Lãng qua một bên, hỏi nhỏ: “Hàng còn nhiều không?”

“Chỉ có chừng này thôi, mới có được hôm qua.” Soái Lãng nói nhỏ, thực sự có bao nhiêu hàng chỉ có thể nói cho Đỗ Ngọc Phân, Trình Quải, số còn lại y đều trả lời, dư thừa, chỉ lo không bán hết. Mấy tên đó nếu không phải cái mồm không giữ được thì mặt không giấu được, chí ít hành động lộ ra manh mối, chỉ Trình Quải đủ khôn ngoan.

“Vậy bà thím ở ga tàu chưa chịu bán cho mày à?” Trình Quải biết chỗ đó có hơn 8000 két.

“Chắc là vẫn còn cố kỵ, hôm nay tao tới tìm, tranh thủ mua về.” Soái Lãng không chắc, người ta là nhà buôn của Phi Bằng, bán hàng của Phi Bằng không dễ như Vương Chiến Cường bán hàng của Chính Nùng.

“Vậy mày không lấy được thì sao, vụ làm ăn này hỏng à?”

“Mày giỏi thì mày đi đi, mày tưởng kiếm được chừng này hàng là dễ lắm à? Tao lấy cái thông tin ổ hàng giả ra đổi 3000 két này đấy... Lượng hàng lớn như thế, ai dám tùy tiện cung cấp, được ngày nào hay ngày đó đi, dù sao duy trì được 13 ngày, vậy là khá lắm rồi.”

“Thật đáng tiếc, lần đầu tiên tao làm ăn đàng hoàng, lại làm ăn tốt như thế.” Trình Quải chép miệng, với thân xác của hắn, dù chỉ ngồi trong xe là chính, mỗi ngày dậy sớm về muộn, đi mấy chục km đường đất là nỗ lực lắm rồi.

“Coi như nghỉ đi, thời gian qua mọi người đều vất vả rồi, đừng quá để trong lòng, tránh tương lai thất vọng... À chị Đỗ tới rồi, mày làm việc đi, có gì thông báo sau.”

Soái Lãng cũng tiếc chứ, nhưng cục diện là thế, chẳng thay đổi được, bỏ Trình Quải lại chạy về phía chiếc Toyota đỏ.

Trình Quải ở sau gọi mấy tiếng không được, bực tức chửi vài câu, sau đó gọi người của mình tập trung, lần nữa lên đường.

Lại thêm một ngày nữa, gập ngón tay mà tính thì đã là ngày thứ 13 rồi, mỗi ngày trừ đi chi phí cũng được thu nhập tới mấy nghìn, chẳng những Trình Quải tiếc mà La Sách bỏ công việc ở công ty kéo hai em nhân viên tới đây, Lão Hoàng không chạy xe chui nữa.

Lão Bì không cần nói, người đi theo cùng thôn cả, sau khi Ác Nhĩ Mã cắt hàng, một lòng ở đây bán đồ uống. Tính ra bọn họ khổ nhất, ban ngày làm quần quật, đêm ngủ ngay trong xe hàng, gì không nói chứ, Lão Bì trông coi thị trường nghiêm lắm, ai nửa đêm dậy đi đái đều không qua được mắt hắn.

Mọi người đều rất nỗ lực.

Lần lượt có xe rời bãi, lại một ngày tất bật nữa, Đỗ Ngọc Phân xuống xe giang rộng tay làm động tác thể dục giãn ngực, khoan khoái hít một hơi không khí trong lành, môi trường ở đây tốt hơn ở thành phố nhiều lắm. Có mùi nước của Hoàng Hà, có mùi cỏ cây từ rừng núi, và cả mùi đất nữa, dù có khó ngửi một chút, nhưng không ghét... Dù thế nào cũng hơn mùi xăng dầu rồi, đúng không?

Í, Soái Lãng bất giác bước chậm lại, vì trong mắt y xuất hiện một chị Đỗ hoàn toàn khác, mặc cái quần short rất ngắn màu xám lông chuột, áo thể thao ba lỗ trắng muốt thắt nút ở bụng, thấp thoáng rốn nhỏ, đôi chân trần thon dài thẳng tắp đi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa trẻ trung, cứ như là tập thể dục buổi sáng tới đây.

Thấy quen chị Đỗ ăn mặc chính thức rồi, chợt nhìn cách ăn mặc mát mẻ phóng khoáng này không quen, không phải không xinh đẹp, mà toàn bộ cặp đùi nuột nà và bầu ngực no tròn quá thu hút ánh mắt, làm người ta khó mà không nhìn.

Đám lưu manh Trình Quải, La Sách, Lão Hoàng vẫy tay gọi rối rít, còn chụm hai tay vào miệng hôn gió, Đỗ Ngọc Phân chẳng ngại, chu môi hôn lại, Lão Hoàng thiếu chút nữa đâm xe vào cây, khiến cô cười khanh khách.