← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 329 Ngươi qua ta lại, đề phòng không xuể. (2)

“Tới đây, đứng ngây ra đó làm gì?” Đỗ Ngọc Phân gọi Soái Lãng.

Soái Lãng cười hì hì rời bãi đỗ xe, tới bên cạnh Đỗ Ngọc Phân, làm động tác nuốt nước bọt. Đỗ Ngọc Phân đắc ý tạo dáng khoe thân thể gợi cảm, một chân đặt lên trên thùng xe, làm động tác áp chân: “Sao, đối thủ không tới nên hụt hẫng à?”

“Ừ, chẳng thấy đâu, chắc là học khôn rồi.”

“Không tới càng tốt, chúng ta yên ổn kiếm tiền chẳng phải hay sao? Hôm qua vừa nói cái gì mà áy náy, hôm nay đã thích gây chuyện rồi, cậu yên phận chút đi ... Tôi đã liên hệ với một nhà buôn Chính Nùng, cho ít lợi ích, hắn đồng ý cung cấp cho chúng ta ít hàng của Phi Bằng, một két phải trả thêm 5 hào, có điều số lượng không nhiều.”

Đỗ Ngọc Phân làm động tác ép chân, đầu chạm tới mắt cá chân, cái quần vải vốn đã ngắn chả hơn quần lót là bao, kéo lên lộ ra chớm bờ mông luôn, khiến Soái Lãng tưởng tượng đủ thứ linh tinh, song ít nhiều gì vẫn kiềm chế được: “Vẫn như muối bỏ biển, chúng ta tiêu thụ nhiều quá, năm nay cũng tà môn thật, cả tháng mưa một lần, không cho chúng ta lấy một cơ hội nghỉ ngơi, nếu mưa ba ngày liên tiếp, tôi sẽ có cách. Ài, ông trời lúc nào cũng thích gây khó dễ mà, thời tiết hôm nay 3000 két với hàng Lục Nhĩ, may ra thì duy trì được tới mai.”

“Này, bi quan vậy không giống tính cậu.”

“Chị chưa hiểu tôi rồi, thật ra tôi có bao giờ lạc quan đâu, nếu có cũng chỉ là giả vờ như thế.” Soái Lãng ngồi xuống lề đường, tay chống má, đầu ngoẹo sang bên, thở ngắn than dài: “Lạc quan nổi sao, từ khi tốt nghiệp tới giờ tôi đi đưa hàng, bán bảo hiểm, bán hoa quả, bán thuốc, dán quảng cáo, còn bán sách giả, bán đồ uống giả ...”

“Tôi chẳng nhớ nổi mình làm bao nghề nữa, không lừa người ta thì bị người ta lừa, không chỉ mấy chuyện làm ăn không đàng hoàng, làm ăn đàng hoàng cũng khó tránh khỏi việc lừa gạt ....”

“Chúng ta vốn kinh doanh đàng hoàng, bị Lý Chính Nghĩa đâm một cái, tới đàm phán chính thức với Phi Bằng thì người ta khinh thường xua đuổi. Giờ lại thành đi khắp nơi dụ dỗ lừa gạt người khác, chuyện làm ăn lửng lửng lơ lơ, chị bảo tôi lạc quan thế nào được?

“Thương trường xưa nay vấn thế, cậu nên nhìn thoáng ra.” Đỗ Ngọc Phân hạ chân xuống, lại ép chân kia.

“Thì tôi nhìn thoáng lắm, chị xem, có chuyện gì tôi ngại làm không? Chỉ là không nỡ ... “ Soái Lãng giọng nhỏ dần, kỳ thực cảm thụ cũng giống mấy người anh em, tuy từ nhỏ toàn làm chuyện không đàng hoàng, nhưng ai không mong cơ hội thay đổi, có công việc có thể ngẩng cao đầu nói ra với người khác.

“Này này, cậu không thể như thế? Mọi người đều trông cậy vào cậu đấy, nếu cậu suy sụp, tất cả phải rút thôi.” Đỗ Ngọc Phân thoải mải tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Soái Lãng, hai tay ôm đầu gối nhìn y.

Soái Lãng thật lòng không ngờ chuyện đi tới mức này, mới đây chỉ muốn tranh thủ nhập hàng giá rẻ của Lão Bì, kiếm một vố, không ngờ chẳng dễ dàng, bị đống hàng lớn đè lên lưng phải vắt óc nghĩ cách. Thế là hồ hồ thế nào thành người đứng đầu, đám anh em vốn mỗi người một nghề, cơ hội ngồi với nhau không nhiều, giờ mọi người bỏ hết công việc chạy tới đây, ai cũng tích cực như vậy, Soái Lãng cảm giác phải gánh thêm cả kỳ vọng của bọn họ: “Chị Đỗ, chị nghĩ họ tới đuổi chúng tôi ra sao?”

“Hỏi tôi á?”

“Ừ, dù gì chị cũng từng là phó tổng của Chính Nùng mà.”

“Chuyện này ... Hệ thống đại lý sau khi trải qua thời hỗn loạn thập niên 90. Dần trở nên vững chắc, kéo gần giá cả giữa bán buôn, kênh tiêu thụ, bán lẻ, đặc biệt là thứ lượng tiêu thụ lớn. Thời đại mỗi chai lãi tận mấy hào qua rồi, đó là tiêu chí thị trường hoàn thiện. Nói cách khác, chúng ta chiếm hai thị trường, không đủ làm dao động hệ thống phân phối của đại lý, vậy cậu sẽ bị đào thải, trừ khi cậu chiếm hết thị trường Trung Châu, công ty Cocacola có khi tới tìm cậu cung cấp hàng.”

“Chuyện đó là không thể.”

“Đúng, nên chúng ta bị đẩy đi là sớm muộn, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, kiếm ngày nào hay ngày đó đi, cùng lắm chúng ta chủ động rút lui, kiếm việc khác.”

“Đừng nói tới chuyện tìm việc, tôi sợ nhất đấy.” Soái Lãng ôm đầu, làm ra vẻ không muốn nghe.

“Vì sao?” Đỗ Ngọc Phân ngạc nhiên, một người ma mãnh như Soái Lãng lại còn không kiếm nổi việc làm à? Nói thế quá vô lý.

“Tôi mấy năm qua chạy tới thị trường nhân tài mấy chục lần, từ trước Tết bán áo lông tới giờ, tôi không tìm được việc.”

“Có khó thế đâu nhỉ?”

“Chị nhìn lại mình đi, gương mặt xinh đẹp, thân hình ma quỷ, đi đâu không tìm được việc? Tôi thì cái mặt chẳng ra sao, vóc dáng chẳng ra sao, bằng cấp cũng chẳng ra sao, chuyên môn chẳng ra sao nốt.” Soái Lãng gập ngón tay: “Trừ bán sức lao động chẳng còn cách nào.”

Đỗ Ngọc Phân chỉ còn biết vỗ vai y một cái, tới nhà hàng nào đó ăn cơm, phục vụ viên khom người nói "chào chị". Cô phục vụ viên này cũng xinh đẹp lắm, có khi là hoa khôi thời đại học, muốn ở thành phố này kiếm được công việc đàng hoàng ngày càng khó rồi.

Thời điểm sáng sớm, người xe thưa thớt, hai người ngồi chia sẻ với nhau vài câu thật lòng hiếm có. Nghe Soái Lãng nói, Đỗ Ngọc Phân nhớ lại quá khứ, tốt nghiệp trung cấp ngân hàng, vào làm việc quỹ tín dụng nông thôn, gặp lúc ngân hàng cải cách, thành lập ngân hàng địa phương, cô bán đứt tuổi nghề tự tìm việc, khá giống việc Soái Lãng từng trải qua, bán bảo hiểm, làm nhân viên bán hàng, bán quần áo, bán rượu thuốc, rồi không ngờ có chỗ đứng ở ngành giải khát.

Có điều tưởng đã có việc làm ổn định thì chỉ qua một đêm thành thất nghiệp, điều duy nhất hơn Soái Lãng là nhiều năm trước mua căn nhà do đơn vị huy động vốn xây dựng, ít nhiều còn có chỗ trú thân, không như Soái Lãng còn lang thang khắp nơi thuê phòng.

Tâm sự một hồi, chả ai cổ vũ được cho ai, cuối cùng lại thành hai khuôn mặt buồn thiu bên lề đường.

Đột nhiên có tiếng di động, Soái Lãng móc từ trong tui ra, đã 7 giờ rưỡi rồi: “A lô, cái gì? Họ đi đâu? Không đúng, không tới khu phong cảnh Ngũ Long ...”

Nghe giọng Soái Lãng lạc đi, Đỗ Ngọc Phân đang chìm trong hồi ức cũng giật mình, không biết xảy ra chuyện gì.

Khu phong cảnh Phủ Thiên Các, Trình Quải đứng trên bậc thêm, lo lắng trùng trùng nói: “... Tao nhìn rất rõ, hai xe hàng tới, bảy người, khuân ra hơn 100 két đồ uống, người ta muốn tự lực cánh sinh ... Ngày tháng tốt đẹp của chúng ta kết thúc rồi.”

Cách đó vài chục mét, hai xe hàng đỗ bên đường, bắc lên sạp che nắng cao bằng hai người thường, trong đó có 5 nam 2 nữ, mặc đồng phục áo thun Cocacola quần short, hai màu đỏ trắng bắt mắt, bày quầy hàng, đồ uống lần lượt đặt trên kệ, giống hoạt động thúc đẩy thương hiệu hay thấy, trang phục thống nhất, sản phẩm thống nhất, ngay cả sạp che nắng cũng có nhận dạng thương hiệu, khá cấp bậc.

Một chàng trai chạy tới, thở hồng hộc báo cáo với Trình Quải: “Cocacola, bán 3 đồng, trà xanh Thống Nhất, 2.5 đồng ... Anh Trình, người ta bầy hàng ngay dưới đài, chặn hết chuyện làm ăn của chúng ta rồi, bọn họ có giấy tờ đóng dấu đỏ của ủy ban quản lý khu, cho phép tổ chức hoạt động.”