← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 330 Đùng đùng nổi giận, chơi cho tới cùng. (1)

Gần như cùng lúc đám Soái Lãng đang dáo dác thì Diệp Dục Dân nhận được điện thoại gọi về của 14 sạp hàng, xem thời gian là 8 giờ kém 15, hưng phấn rời phòng thị trường, tới tầng thượng khẽ gõ cửa phòng tổng giám đốc.

“Vào đi.” Lâm Bằng Phi đang thương lượng với Tần Nhiễm, nhìn Diệp Dục Dân đi vào, cười hỏi: “Tới nơi rồi chứ?”

“Tới rồi ạ, đang liên hệ xung quanh ga tàu, đến mai đặt 19 điểm tiêu thụ trực tiếp không khó.” Diệp Dục Dân phấn chấn nói.

“Rất tốt, nói với người ở hiện trường mở to mắt ra nhìn, có người tới làm loạn thì báo cáo ngay. Duy trì vài ngày, đuổi bọn chúng đi rồi khôi phục nguyên trạng, chúng ta không cần tham số tiền bán lẻ, nhưng phải để cho đám hộ kinh doanh ở đó hiểu, chỉ có theo Phi Bằng mới kiếm được tiền thôi... Nắm rõ chưa? “ Lâm Bằng Phi thoải mái nói, ông ta chẳng sợ cạnh tranh, chỉ cần nắm Cocacola trong tay, căn bản chẳng lo không bán được, vậy gì phải sợ ai, thậm chí cạnh tranh cũng có một phần lạc thú, chỉ có điều đám Soái Lãng khiến ông ta thấy đe dọa, cần chặn đứng không cho y phát triển thêm nữa.

“Lỡ, lỡ bọn chúng làm bừa thì sao?” Diệp Dục Dân ngần ngại hỏi, dù thế nào mấy lần bị vả mặt rồi, có chút chột dạ, chuyện này hôm nay là do mấy ngày trước cùng nhà buôn mật mưu, kênh tiêu thụ, toàn bộ thu nhập thuộc về kênh tiêu thụ tham gia, vừa có công ty ủng hộ, lại kiếm được tiền, tội gì không làm? Điều lo lắng duy nhất là có kẻ phá hoại thôi.

Điều này Lâm Bằng Phi suy nghĩ tới rồi: “Y mà dám dùng bạo lực nói chuyện, vậy tiếp theo thì không phải chúng ta nói chuyện với y đâu.”

Í, thú vị đấy, Diệp Dục Dân từ trong thần sắc tổng giám đốc Lâm nhận ra điều gì đó, đúng rồi, công ty có quan hệ không tệ với phân cục công an, trước kia không dùng tới là vì người ta chưa vượt giới hạn, nếu đi quá giới hạn rồi, có khi càng dễ ấy chứ... Nghĩ tới đó càng cao hứng.

“Còn một việc nữa, Tiểu Tần, cô đi xử lý đi, sáng ngày hôm nay đám người đó không biết từ đâu mà kiếm được 3000 két Pepsi, trà xanh, đều là của Chính Nùng. Lý Chính Nghĩa xưa nay luôn là kẻ hai mặt, mấy nghìn két hàng, trừ hắn ra còn ai có được nữa... Tiểu Tần, cô ra mặt cảnh cáo hắn lần nữa, dám giở trò ở thị trường của chúng ta, đừng trách chúng ta trở mặt không nhận thân.”

Lâm Bằng Phi có chút tức giận giơ bức ảnh trên di động, trước đó không lâu có cấp dưới truyền về, không có gì bất ngờ, hôm trước vừa có tin hết hàng, hôm nay lại biến ra nguồn hàng rồi, may là bọn họ chưa từng tin Lý Chính Nghĩa, nếu không hôm nay đã bị động rồi.

Có điều bây giờ, phía bị động không phải bên mình nữa.

...............

Rắc, chụp một tấm ảnh... Rắc chụp một tấm ảnh nữa, Soái Lãng trốn ở trong xe, từ xa xa chụp ảnh.

Nhận được điện thoại của Trình Quải không lâu, Soái Lãng cũng nhìn thấy đội ngũ tới khu phong cảnh tổ chức hoạt động, không chỉ làm Soái Lãng sửng sốt, còn làm những chủ quán ở đây sửng sốt. Nhóm chủ quán tới quát tháo mấy câu, đám người kia giải thích là hoạt động khuyến mãi lâm thời, được ban quản lý phê chuẩn, làm những chủ quán kia không nói được gì.

Từ con đường sinh thái, khu phù điêu, rừng bia, vườn mai, lăng hai vị hoàng đế Viêm Hoàng, tất cả khu phong cảnh lớn đều có điểm tiêu thụ trực tiếp của Phi Bằng, lớn thì bảy tám người, nhỏ thì hai ba người.

Lúc này ở chỗ dừng sẽ ở cách điểm tiêu thụ của Phi Băng không xa, Soái Lãng đã chụp ảnh suốt dọc đường, khi xem lại, trang trí rất có cấp bậc cùng đồng phục thống nhất mỹ quan. Soái Lãng nghiến răng liên hồi, Đỗ Ngọc Phân cũng nhíu chặt mày.

Dưới tình huống bình thường, đại lý sẽ không thiết lập điểm tiêu thụ trực tiếp, tốn thời gian công sức, lượng tiêu thụ lại nhỏ, đầu tư nhân công và vật dụng lại lớn. Nhưng mà lần này Phi Bằng lại làm trò trái khoáy đó, chứng tỏ không ngại hao tốn để tiêu diệt đám Soái Lãng, tận 14 điểm tiêu thụ, đầu tư trang thiết bị mấy vạn, nhân viên tới sáu bảy chục người.

Làm Soái Lãng bực hơn nữa là, giá bán ngang với thành phố, trước kia do vận chuyển, giá nơi này luôn cao hơn 5 hào, sau khi y tới lại nâng lên 1 đồng. Giờ giá đã giảm tới giới hạn rồi, cách làm này hạn chế cạnh tranh ở khu vực, đại lý và nhà buôn không ảnh hưởng gì.

“Cái này gọi là cạnh tranh việt vị, trực tiếp đấu ưu thế thương hiệu ở thị trường đầu cuối, tránh cuộc chiến giá lan tới lĩnh vực khác, xem ra bọn họ huy động không ít mối quan hệ, vì tiêu chuẩn cho phép bán hàng ở đây rất cao, phê duyệt một vị trí tốn không ít thời gian. Lần này bọn họ thiết lập tới mười mấy điểm, chứng tỏ dốc sức vào đây rồi.” Đỗ Ngọc Phân giải thích từ góc độ công ty cho Soái Lãng nghe, đây là điểm yếu của y: “Họ quyết không cho chúng ta đường sống nào nữa rồi.”

Ý đồ của Phi Bằng hết sức rõ ràng, Soái Lãng tạm thời không có cách hóa giải hữu hiệu, người ta đường hoàng mà tới, dùng tài lực, vật lực, nhân lực áp đảo chèn ép, chỉ cần Cocacola tới đây, các sản phẩm khác, dù là của Chính Nùng cũng phải đứng sang một bên, không bao lâu bọn họ có thể đưa hàng tới từng sạp, như thế bọn họ coi như xong đời.

Chỉ cần không phạm pháp, làm gì cũng chả sao, chỉ là cái trò chơi nhà giàu không khác gì cầm cục tiền ném vào mặt người ta thế này, Soái Lãng ngạc nhiên, phức tạp, ấm ức, không phục, nhưng không có biện pháp nào cả.

Mặt trời dần lên cao, xe du lịch lần lượt tới nơi, hết xe này tới xe khác, bị mười bốn điểm tiêu thụ trực tiếp hút mất lượng lớn du khách, Lão Hoàng ở vườn mai hậm hực ngồi hút thuốc, Trình Quải ở Phù thiên Các đang nghĩ cách kiếm chuyện với đám người này, nhưng hắn không ngốc bày trò trước bàn dân thiên hạ, Lão Bì và Tiểu Bì vô kế khả thi ỉu xìu ngồi nhìn, tiêu thụ hôm nay chắc giảm bảy tám phần, La Thiếu Cương liên tục gọi điện thúc giục Soái Lãng mà không được hồi âm.

Trước ưu thế áp đảo vượt trội của Phi Bằng, cuộc chơi có vẻ đã tới hồi kết rồi.