Q1 - Chương: 331 Đùng đùng nổi giận, chơi cho tới cùng. (2)
Trong chiếc xe hướng tới khu phong cảnh hoàng hà, vang lên khúc dương cầm Lyphard Melodi sôi động tươi vui, đi qua điểm tiêu thụ đường sinh thái, Diệp Dục Dân nhìn thấy đám đông chen chúc trước quầy, nhân viên mặc đồng phục bận rộn luôn tay. Xe không dừng lại, tiếp tục tới điểm tiếp theo, ngồi ở ghế phụ lại là thư ký Lý, đại biểu cho lãnh đạo đi thị sát, cực kỳ hài lòng với kết quả.
“Phải làm như thế lâu rồi mới đúng, vì sao lại đợi lâu như thế?” Thư ký Lý nhìn cảnh này thì lại thắc mắc.
“Thư ký Lý, chuyện này không do chúng ta định đoạt, khu phong cảnh là nơi rất đặc thù, có tiêu chuẩn vào thị trường, lập điểm tiêu thụ phải được đồng ý của ban quản lý, hơn nữa thông thường người làm đại lý không tham gia vào thị trường bán lẻ.”
“Cô xem hôm nay chúng ta sử dụng đại bộ phận là nhân viên tiêu thụ các nhà buôn điều tới, tổ chức hoạt động thúc đẩy tiêu dùng thế này cần thời gian và quan hệ với các phương diện ...” Diệp Dục Dân giải thích, với thực lực của Phi Bằng, một ngày điều động vài ba chục vạn két đồ uống không thành vấn đề, nhưng tổ chức mười mấy điểm tiêu thụ phân bố sao cho hiệu quả thì cần thời gian, dù sao đây cũng không phải sở trường của họ.
“Lần này thế nào cũng phải đẩy được chúng đi rồi chứ? Chủ quản Diệp, anh bảo chúng cầm cự được bao lâu?” thư ký Lý hỏi.
“Chuyện này khó nói, dù đoàn đội nào quật khởi hay biến mất đều cần thời gian nhất định, đám người này rất đặc thù, chúng không có sản phẩm, không có thực lực, không có tài chính, thuần túy lấy hàng trong tay người khác cướp thị trường ...”
“Có điều chúng chẳng lâu dài được, vì không có gì nên chúng khó cầm cự lâu, giờ đây chúng ta ít nhất lấy đi một phần ba số khách. Sau khi tiêu thụ giảm mạnh, chỉ cần chúng ta lỏng tay chút, đám chủ quán kia dù khó chịu cũng sẽ chỉ có cách lựa chọn chúng ta, lúc đó Soái Lãng không có hàng trong tay thì thôi, càng nhiều hàng y chết càng thảm.” Diệp Dục Dân ngữ khí đắc ý: “Dù sao khẩu hiệu marketing của Cocacola là hiện diện khắp nơi.”
“Đương nhiên, lượng tiêu thụ toàn cầu những 1.5 tỷ chai mà ... Ài phải hôm qua tôi xem diễn giảng của Melinda Gates, bà ấy hết sức sùng bái mô hình phân phối của Cocacola ở các quốc gia lạc hậu, cũng chính là đại lý thông dụng của chúng ta, dùng kênh tiêu thụ lan tỏa toàn bộ thị trường ... Gọi đây là marketing bao phủ.”
“Ai, Melinda nào?”
“Xin anh đó, biết Bill Gates không, đó là vợ ông ấy.”
“À ... làm sao tôi biết vợ ông ấy chứ.”
Đề tài câu chuyện trở nên thoải mái, chẳng hề giống không khí áp lực mấy ngày qua, tới khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, kiếm chỗ để xe thì đã là 10 giờ sáng. Liên tiếp những chiếc xe du lịch lớn qua lại liên hồi, cửa xe mở ra một cái là cả làn sóng du khách đổ ra, điểm tiêu thụ đặt ở giữa bãi đỗ xe và khu phong cảnh, từng nhóm du khách đi qua điểm tiêu thụ, bảy tám nhân viên bận không ngơi tay.
“Đám người kia đâu rồi nhỉ?” Thư ký Lý lấy làm lạ, nơi phân phối hàng của đám người kia là bãi đỗ xe, cô cầm máy anh đi qua đi lại mấy lần không thấy.
“Cút xéo rồi, nhìn tình hình hôm nay, có cần chúng đợi sẵn để phân phối hàng bất kỳ lúc nào sao?” Diệp Dục Dân hơi tiếc vì không thấy mặt đám người kia, thật tiếc, khác gì áo gầm đi đêm.
....................... ....................... ......................
Hôm nay đám Soái Lãng đúng là không cần sẵn sàng cung cấp hàng nữa, vì Phi Bằng thiết lập điểm tiêu thụ đều ở ngay cửa khu phong cảnh, biến 127 sạp hàng thành hạ du, với độ nhận diện thương hiệu quá lớn của Cocacola, tình hình khỏi nói cũng biết.
Mới 10 giờ, La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cường, Trình Dương, thêm vào Lão Bì, Tiểu Bì lái xe tới thôn Ngũ Long, tập trung trong căn nhà cấp bốn tạm bợ của Soái Lãng, mấy người họ không ngờ chuyện tới một cách đột nhiên như thế, đều cuống lên tới đây bàn bạc.
Trước cửa ngôi nhà cũng tụ tập không ít thôn dân rồi, đều là người bày quán trên khu phong cảnh, hôm nay khách hàng giảm hẳn, chỉ để lại một người trông hàng, số còn lại kéo tới hỏi Soái Lãng phải làm thế nào.
“Chỗ tôi là thảm nhất, điểm tiêu thụ của họ đặt cách quán chưa tới 10 mét, còn buôn bán gì được nữa, từ sáng tới giờ không bán nổi một chai nào.”
“Soái Lãng, cậu bảo chúng tôi phải làm sao đây, thời gian qua chúng tôi đều làm theo lời cậu.”
“Tôi đã bảo rồi, làm ăn buôn bán quan trọng là ở ổn định, trước giờ nhập hàng của Phi Bằng bán có làm sao đâu, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đi tham vài đồng của cậu. Người ta là công ty lớn, đấu nổi à?”
“Chị Lý, chị nói vậy là không đúng rồi …”
Trách Phi Bằng, trách đám Soái Lãng, thậm chí trách móc lẫn nhau, Soái Lãng tốn không ít nước bọt mới khuyên được họ về, chuyện diễn biến thành ra thế này làm áp lực của Soái Lãng tăng vọt, quyết định của y sẽ ảnh hưởng tới không ít người, mà đây mới chỉ là ngày đầu tiên thôi đấy.
Để thêm vài ngày, sợ tất cả chĩa mũi giáo về phía y.
Người tới muộn nhất là Trình Dương, mặt mày ảm đạm, đi vào thấy mọi người đã nói: “Xong rồi, bọn khốn đó chơi ác quá, Soái Lãng, suốt cả ngày mày làm gì? Động tĩnh lớn thế mà không biết à?”
Nói rồi ngồi phịch xuống giường làm cái giường duy nhất trong phòng, khiến nó kêu kẽo kẹt như cầu cứu. La Thiếu Cương đẩy hắn đi không nổi, Lão Hoàng uể oải nói: “Biết trước thì sao, mày là chủ nhiệm ban quản lý chắc?”
“Phun rắm thối thế, tao là chủ nhiệm ban quản lý còn vất vả bán đồ uống cả ngày không?”
Trình Quả mắng một câu, Lão Hoàng co chân muốn đạp, La Thiếu Cương đã đạp trước, mỗi tên một cái.
Bì Định Phương sốt ruột hỏi Soái Lãng cắm cúi chơi laptop Apple của Đỗ Ngọc Phân nãy giờ: “Đừng cãi nhau nữa, tới lúc nào rồi ... Soái Lãng, làm sao đây, cậu nói một câu đi, chúng làm thế này chúng ta còn bán sao nổi nữa, hôm nay bán được một nửa là may, mà bán ít thì lỗ, chẳng bù nổi chi phí bỏ ra.”
“Mẹ cái thứ Cocacola chó chết, đặt ở đó là không còn phần của ai nữa rồi. Hàng của Lục Nhĩ, Lam Môi có đặt bên cạnh cũng chẳng khác gì Ác Nhĩ Mã, toàn thứ ăn hại, bình thường bốc phét hay lắm.” La Thiếu Cương bò dậy, có chút nóng ruột đi qua đi lại.
Lão Bì biện bạch mình không còn đại lý của Ác Nhĩ Mã nữa, cả phòng mỉa mai nhau, công kích nhau, Soái Lãng lờ đi như điếc vẫn nhìn màn hình, Đỗ Ngọc Phân ngồi bên nhìn cảnh tượng này vẻ mặt bất lực.