← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 332 Đùng đùng nổi giận, chơi cho tới cùng. (3)

Cái đội ngũ tiêu thụ này, La Thiếu Cương rất đẹp trai, đầu óc đơn giản, nóng tính, nói ba câu là muốn dùng tới nắm đấm. Trình Quải rất béo, rất âm hiểm, mắt tí hí lúc nào cũng như đang muốn tính kế ai đó, lập trường đáng lo ngại. Lão Hoàng nhuộm tóc vàng rực giống lưu manh, nhát gan nhưng cẩn thận, làm việc không bốc đồng như mấy anh em kia. Lão Bì, Tiểu Bì thì mặt mũi thô bỉ, dinh dưỡng không tốt. Cái đội ngũ này bất kể là ấn tượng đầu tiên hay là tố chất đều chẳng so được với Phi Bằng.

Đám này chẳng bao giờ yên ổn, La Thiếu Cương trút giận lên Trình Quải, trách Trình Quải quá béo, ngồi sập cả giường. Trình Quải chơi luôn động tác đấu vật lao cả người vào La Thiếu Cương, Lão Hoàng ở bên đổ dầu vào lửa, như sợ hai thằng bạn đánh nhau chưa đủ. Lão Bì lắc đầu liên tục, Tiểu Bì thì ở ngoài mặt hơn hớn như xem trò hay.

“Tiểu Soái, Tiểu Soái, cậu có nhà không?”

Bên ngoài có người gọi, nghe như giọng ông già, Soái Lãng nhận ra là giọng trưởng thôn Hứa, vội chạy ra ngoài, mọi người ở trong nhà nghe loáng thoáng Soái Lãng nói chuyện với ba bốn người, đều là người có người nhà bán hàng ở khu phong cảnh, hôm nay hàng không bán được nữa, lo lắng tới hỏi kế Soái Lãng …

Nãy giờ là đợt thứ ba rồi.

Mãi lâu sau Soái Lãng tiễn khách quay về, mặt mày u ám, nhìn mấy thằng kia vẫn gấu ó nhau, bực mình vỗ bàn: “Đừng quấy nữa, ai có cách thì nói đi.”

La Thiếu Cương vừa đánh nhau một trận, máu đang nóng: “Mẹ nó, chơi tới cùng luôn, gọi Đại Ngưu tới, tập trung hết anh em đập nát quán của chúng.”

Chát một cái, Trình Quải vỗ đùi, thằng này tuy vô sỉ cực độ, nhưng cũng là thanh niên máu nóng, hơn nữa lần này thực sự nghe kiến nghị của Soái Lãng, thậm chí không bán sách báo giả kèm nữa, vậy mà kết quả thế này, hắn thế nào cũng muốn xả giận: “Cứ làm thế đi, thừa lúc buổi trưa đông người, cướp hết quán của chúng.”

“Có cần đồ chơi không, tao bảo mấy anh em chơi xe mang hàng tới.” Lão Hoàng phụ họa, đám anh em ở vấn đề này thống nhất cao độ, mẹ nó chứ, nói tới đánh nhau anh em tao chưa bao giờ sợ ai … à thì tất nhiên hắn lo nhiệm vụ hậu cần thôi với hò hét lấy sĩ khí thôi, không trực tiếp đánh nhau.

Thế nào mà lần này thêm cả thanh niên già Lão Bì hưởng ứng: “Tôi nữa, thêm vào cậu cháu tôi, đánh xong chỗ này chúng ta đổi sang chỗ khác, chúng không để cho chúng ta sống, chúng ta không để chúng yên, thị trường cướp mà có, thằng nào to gan thì no, nhát gan thì đói.”

Đỗ Ngọc Phân hết hồn, cái đám chưa bao giờ thống nhất ý kiến giờ nhất trí như thế, nghe họ bắt đầu chuyển qua thương lượng dùng vũ khí gì, ai đánh trận đầu, ai tiếp ứng, ai chặn hậu rất chuyên nghiệp, cô vội ho một tiếng nhắc nhở.

Mấy người kia sực tỉnh nhớ ra có người ngoài, vừa dừng lại thì Soái Lãng nhìn cảnh này tinh thần lên cao, giơ ngón cái: “Khí thế tốt, anh em phải đồng tâm hiệp lực, chung sức đối địch, chúng ta từng sợ ai chưa?”

Đúng rồi, thế mới là tiếng người, đám anh em lại nhao nhao, hận không thể lập tức vác vũ khí đập tan nát hàng quản của Phi Bằng.

“Mọi người nghe tôi nói hết đã.” Soái Lãng ra hiệu im lặng: “Mọi người đồng lòng như thế thì tôi yên tâm rồi. Có điều dùng cách này thì chúng ta cũng phải cuốn xéo luôn, sau này có quay lại được hay không khó nói. Bọn chúng không phải lập điểm tiêu thụ đâu, mà là đào hố đợi chúng ta nhảy vào .... Bọn mày xem đi, tao và chị Đỗ chụp đấy, bọn mày nhìn thấy vấn đề không?”

Cả đám kéo ùa ra sau lưng Soái Lãng, chen chúc nhau, người nằm người ngồi, laptop màn hình 14 inch, một đống hình ảnh được Soái Lãng phát từ đầu tới cuối một lượt, bốn năm chục tấm, sau đó dừng lại ở tấm bản đồ phân bố.

“Rồi sao?” Lão Hoàng xem hết chưa hiểu.

Trình Quải cắn ngón tay trầm tư: “Tao thấy một điểm, mỗi nơi tiêu thụ đều có một người, nhân viên bán hàng mặc áo trắng mũ đỏ, còn người này mặc sơ mi trắng, mũ lam, còn nữa đều là nữ.”

La Sách lập tức thò tay di trỏ chuột xem lại mấy bức ảnh, đúng là thế thật, nếu không để ý không nhận ra.

“Đó là người phụ trách hiện trường, điểm tiêu thụ nào cũng có, phụ trách báo cáo tình huống tiêu thụ, liên lạc giữa công ty và hiện trường.” Đỗ Ngọc Phân giải thích từ góc độ người trong nghề.

La Thiếu Cương gật gù: “À, hiểu rồi, ý chị Đỗ là ra tay phải chuẩn, nhắm đám phụ trách này mà đánh à?”

“Chị Đỗ, thế thì hơi phiền, bọn tôi đánh nhau chả ngán, nhưng mà không nỡ đánh mấy em gái này, giữa trời mùa hè nóng bức phải tới đây bán đồ uống, vất vả lắm.” Lão Hoàng không đành lòng.

“Mày nhân từ với chúng, chúng không lịch sự với mày, tới cướp miếng ăn thì chỉ có thể là kẻ thù, không có trai gái, cứ kéo ùa lên, càng loạn càng tốt. Ở chợ sách bọn tao làm thế đấy, phá vài lần là không dám tới nữa.” Trình Quải xúi bẩy: “Tao bảo chúng mày để ý là tới lúc đó chú ý, không để mấy đứa mặc khác màu này thoát, khiến chúng đi gọi tiếp viện.”

Trai trẻ không kẻ nào tử tế, trai già chẳng tốt hơn, Lão Bì kinh qua sóng gió, cơ bản trơ lỳ rồi, đối hành vi vùi hoa dập liễu cũng không phản đối, còn tuyên bố trong số đám kẻ địch tới đây không ít là nữ, sức chiến đấu không đáng kể.

Đỗ Ngọc Phân á khẩu, thực sự không còn gì để nói, trừng mắt lên với Soái Lãng, cứ như y là kẻ xúi bẩy ra tay với nữ nhân vậy.

Soái Lãng thấy oan uổng, y đã kịp nói gì đâu, lại lần nữa phải ra hiệu im lặng: “Nếu muốn đánh nhau thì tìm bọn mày thương lượng làm gì, tao gọi cho Đại Ngưu là đủ rồi ...cho chúng mày xem ảnh là để chúng mày nắm được hiện trường, biết mình biết người mới có phần thắng, chúng ta là loại hàng gì, đoán chừng người ta điều tra thấu rồi, dám nghênh ngang tới đây mở quán là có chuẩn bị ... Đào hố sẵn cho chúng ta nhảy vào đấy, mục đích chính của chúng không phải bán hàng đâu.”

Hố, hố ở đâu? Cả đám lại chụm đầu vào nhìn kỹ, nhưng không nhận ra.

“Lão Quải nhận ra đúng vấn đề rồi đấy, nhưng sai trọng tâm.” Soái Lãng phóng to loạt ảnh nữ nhân áo trắng mũ xanh kia, chỉ ngực họ: “Nhìn đi, ngực họ đều gài một cái bút, 14 người, giống nhau y hệt.”

“Bút giống nhau thì sao, hiếm lắm à?” La Thiếu Cương không coi ra gì.

“Đúng, có bút thì sao?” Lão Hoàng cũng hỏi.

“Í, không đúng, cái bút này không đúng rồi.” Đỗ Ngọc Phân được Soái Lãng nhắc mới để ý: “ Bình thường mà nói quản sự dùng loại bút dùng một lần, rẻ, tiện dụng, vứt không tiếc, chúng tôi cũng tổ chức hoạt động mà, không chuẩn bị tỉ mỉ đến phát cả bút đâu, thường tới nơi tiện tay mua ... Phóng to bút lên xem nào ... To nữa lên ... Không đúng ... Ai đi chuẩn bị loại bút đắt tiền thế này để ghi chép ở nơi hỗn loạn dễ rơi mất như thế, lại còn đồng nhất ... Vô lý! ”