← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 333 Đùng đùng nổi giận, chơi cho tới cùng. (4)

Bút dần dần được phóng to, phát ra ánh kim, tạo hình rất đẹp, phóng to lên chút nữa, hình như có ánh lam nhạt, nhưng 3,4 bức ảnh phát hiện ánh sáng lam này, tuy rất yếu... La Thiếu Cương là người hét lên đầu tiên, vỗ lưng thằng béo: “Đây là bút ghi hình.”

“Hình như đúng là vậy...” Trình Quải cũng nhận ra, liên tục xem mấy bức ảnh, tất cả đều kẹp bút ở ngực, cùng một hướng xoay ra ngoài, không có ảnh nào cho thấy những người này sử dụng bút ghi chép gì cả.

Tất cả ồ lên nhận ra, thứ này bây giờ tràn lan, 100 - 200 đồng/cái, ra chợ điện tử mua đầy, chuyên để quay lén chụp trộm dưới váy nữ nhân, giờ xuất hiện ở nơi tiêu thụ thế này, hiển nhiên là nhắm vào bọn họ.

Nghĩ mà xem, lỡ xảy ra xung đột, va chạm, đánh nhau gì đó, tất cả đều ghi lại, sau đó đưa tới đồn công an, Phi Bằng ở sau đút tiền nhờ cậy quan hệ, muốn thoát không dễ đâu, tính nhẹ nhất phạm tội trị an giam 15 ngày đi cũng đủ rồi.

“Hiểu chưa, chúng ta chỉnh bọn chúng mấy lần, người ta sao không đề phòng? Nếu chúng ta tới gây chuyện, bọn chúng lại chẳng mừng quá sao?” Soái Lãng nãy giờ nhìn chằm chằm vào màn hình vì thế, đối phương chắc chắn có chuẩn bị đề phòng họ làm loạn, tìm mãi cũng ra chứng cứ.

Giờ phải làm sao, cạnh tranh bình thường thì thua đứt đuôi rồi, thua thương hiệu, thua giá, thua tiềm lực tài chính, thua quan hệ. Nếu không làm gì cả thì trơ mắt ra nhìn thị trường mất từng chút một, chủ quán dần chuyển sang nhập hàng Phi Bằng, bọn họ chỉ còn đường cuốn xéo.

Nếu giở trò xấu, tốt, người ta chỉ đợi có thế thôi, thậm chí còn mong mà chả được.

“Đần mặt ra làm gì?” Soái Lãng lên tiếng: “Chúng mày thực sự không nghĩ ra cách gì à?”

“Soái Lãng, cậu có cách rồi phải không?” Đỗ Ngọc Phân phát hiện ra, cô ở cùng với Soái Lãng cả ngày, lúc đầu kinh ngạc hoang mang, tới giờ thong thả trấn định, hiển nhiên có cách.

“Nói mau, tao sốt ruột chết rồi này.” La Thiếu Cương giục.

Trình Quải hai tay tóm cổ áo Soái Lãng: “Mẹ mày chứ, bớt làm ra vẻ đi, có rắm thì phun, có cách thì nói.”

“Nếu tao có cách thì chúng mày nghe tao không?” Soái Lãng gỡ tay thằng béo ra.

Cái này còn phải nói sao, cả đám gật đầu, lúc này chọn con đường nào kết quả cũng không tốt, mà Soái Lãng từ nhỏ lắm trò bẩn, được coi là túi khôn của cả đám.

“Nếu chúng mày tin tao thì phải làm một việc đã.” Soái Lãng vẫn cứ nhì nhằng không chịu tiết lộ kế hoạch.

Lão Bì sốt ruột lắm rồi: “Soái Lãng, cậu cứ nói đi, chúng tôi nghe cậu hết.”

“Bọn mày cũng thế?” Soái Lãng nhìn quanh một vòng, nhận đủ những cái gật đầu liền xòe tay ra: “Đem toàn bộ tiền có thể gom được đưa cho tao, càng nhiều càng tốt.”

“Cái gì?” Nghe tới tiền một phát, phản ứng nhanh nhất mạnh nhất là Trình Quải.

“Mày cần tiền làm gì, chơi bọn tao à?” Lão Hoàng lùi lại như thể sợ Soái Lãng xông vào cướp vậy, anh em thì anh em, tiền bạc phải rõ ràng.

“Im mồm, nghe tao nói... Chúng mày nghĩ đi, nhà buôn không dám bán hàng cho chúng ta là sợ tra ra, hôm nay hàng tới đây, khẳng định là Phi Bằng huy động lực lượng từ các nhà buôn, bọn họ đâu ra lực lượng tiêu thụ tuyến đầu nhiều như thế? Giờ đông người, tiêu thụ cũng hỗn loạn, là cơ hội tốt, ít nhất tao dám nói Trần Lệ Lệ dám bán hàng tồn.... Tao tin bọn mày có cách phá mấy cái quán kia, nhưng tiền đề là phải có hàng để bán, không thì phá người ta xong, chúng ta vẫn xéo như thường... tao phụ trách giải quyết hàng hóa.”

Càng nghe Soái Lãng nói, những khuôn mặt sa sút dần khôi phục bình thường, Đỗ Ngọc Phân khe khẽ gật đầu, cách này được.

Ai ngờ chưa phải là hết, Soái Lãng đúng là luôn làm người ta bất ngờ, ai cũng tưởng hắn có cách nên bình thản, không ngờ lại là thành phần quá khích nhất.

“Các anh em, tao hỏi lại lần nữa, có muốn chơi thật lớn không? Không đơn giản chỉ là đuổi chúng đi đâu, mà cho chúng bài học nhớ đời, không dám quay lại nữa. Con người sống cả đời phải điên cuồng vài lần chứ?”

“Trước kia anh em ta vì sao sống không bằng người khác, đó là vì chúng ta thật thà quá, chỉ biết vất vả kiếm tiền mà thôi, vì chúng ta nghĩ mình thua kém người khác, chúng ta tự ti, chỉ dám làm mấy thứ việc vớ vẩn, nhìn thấy cơ hội không dám, cho rằng cơ hội không giành cho loại người như chúng ta.”

“Nhưng chúng ta vất vả bao năm, ông trời cuối cùng cũng mở mắt một lần cho chúng ta cơ hội lần này, tao biết bọn mày vì sao tích cực chịu khó như thế, chúng mày cũng như tao, muốn làm công việc đàng hoàng đúng không?”

“Chúng ta chỉ muốn kiếm ít tiền, muốn làm việc tử tế... Tao cũng không muốn gây chuyện làm gì, nhưng có những kẻ ỷ mình nhiều tiền nhiều của, coi thị trường là của riêng, không cho người khác đụng chạm, nên người ta muốn diệt chúng ta, muốn dẫm đạp chúng ta, bây giờ còn đào hố chôn chúng ta, con mẹ nó, chúng vốn không coi chúng ta là người... Chúng ta phải đoàn kết lại, chúng muốn chúng ta xéo, chúng ta cho chúng xong đời.”

“Mẹ nó chứ, tao muốn chơi sập Phi Bằng luôn.”

Trong lời nói nghe không lớn này ẩn chứa sự phẫn nộ nhiều năm vất vả, giọng Soái Lãng gần như lạc đi, đám anh em cũng gian nan kiếm sống bị những câu nói đi vào tâm khảm này kích lên hào khí, bọn họ dù nghề nghiệp khác nhau, nhưng đối với cuộc sống đều có chung đồng cảm của những người yếu thế bị gạt sang bên lề.

“Chúng mày nếu muốn chơi tới cùng với tao thì đừng tính toán lặt vặt nữa, mười ngón tay không đấu được hai nắm đấm, tao chỉ muốn hỏi chúng mày một câu thôi.” Soái Lãng gằn giọng: “Chơi không?”

Không có ai do dự, dù là La Thiếu Cương, Trình Dương, Hoàng Quốc Cường hay hai cậu cháu Bình Định Phương, nhổ một bãi nước bọt, kích động hô: “Chơi!”

Sau khi bàn bạc xong, cả đám hừng hực khi thế chia quân hai đường, Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân quay về thành phố giải quyết nguồn hàng, đám Trình Quải ở lại phá điểm tiểu thụ của Phi Bằng, phá thế nào không cần Soái Lãng chỉ tận tay, y tin tưởng vào đám anh em mình.

Lần này, phải chơi cho lớn, chơi cho ra danh tiếng Trung Nguyên Ngũ Hại!

............