← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 334 Vì tiền bỏ nghĩa, trong loạn cầu lợi. (1)

Lần thứ hai ghé thăm điểm phân phối hàng đường Trung Thiết thì là giữa trưa

Ngưu Tất Cường nhảy từ trên xe hàng nhảy xuống, không hiểu hôm nay ra làm sao, Soái Lãng dẫn năm xe phân phối hàng ở khu phong cảnh trở về còn gọi hắn đưa người theo, hai cái là của Bì Định Phương, một cái là xe chở sách của Trình Quải, hai cái khác của Lão Hoàng và La Sách đi thuê.

5 loại xe, 5 hãng khác nhau, to nhỏ khác nhau, cao thấp khác nhau, đỗ cùng một chỗ nhìn rất ngứa mắt, kỳ lạ hơn nữa là vì sao cùng tới đây, lại còn bảo mình gọi công nhân vận chuyển tới bãi để lấy hàng? Nhìn thấy Đỗ Ngọc Phân và Soái Lãng ở trong chiếc Toyota đỏ đi ra, Đại Ngưu chạy nhanh tới hỏi: “Chị Đỗ, sao cũng tới đây thế?”

“Hỏi cậu ấy đi.” Đỗ Ngọc Phân hất mặt về phía Soái Lãng.

Soái Lãng chỉ nói: “Chuyển hàng.”

“À, bọn mày bàn xong với mụ béo rồi à, tao còn tưởng gọi đường đi đánh nhau.” Đại Ngưu gật đầu, đánh nhau hay chuyển hàng đều không thành vấn đề.

Mụ béo ở đây đương nhiên là nói Trần Lệ Lệ, Soái Lãng vừa đi vừa nói: “Chưa bàn xong.”

“Chưa bàn xong thì đưa xe tới đây làm gì, giờ đi xe không tồn xăng nữa hả?” Đại Ngưu theo sát hai người, nói nhỏ: “Soái Lãng, chị Đỗ, chuyện khó chơi rồi, tao nghe ban tổng hợp nói, Phi Bằng nhờ cậy quan hệ móc nối với giám đốc ga rồi, một hai ngày tới muốn thiết lập mấy điểm tiêu thụ ở ga, nếu thế thì nguy ... Giờ người ta được giám đốc cho phép, tao không thể đập quán của người ta. Hay là đổi đi, tao tới đập bọn ở khu phong cảnh, mày đập bọn ở ga.”

Đỗ Ngọc Phân thở khẽ, quả nhiên là anh em, nghĩ ra biện pháp giống nhau như đúc, cô hơi hối hận, ngày hôm đó sao chủ động đi tìm đám này chứ, lỡ một bước thành thiên cổ hận mà.

Soái Lãng đặt tay lên miệng, xuỵt một tiếng: “Đại Ngưu, mày im mồm đi, người ta nghe thấy thì sao? Tao đảm bảo mày vẫn sống khỏe phây phây như cũ. Hôm nay gọi mày tới vận chuyển hàng thôi, không có chuyện gì khác, mày mà nói linh tinh, tao cắt hàng của mày.”

“Được, có điều tao nhắc mày, lần này tao bỏ ra 15 vạn, đó là tiền lấy vợ của tao, đừng làm tao lỗ đấy.” Đại Ngưu giao hẹn.

Soái Lãng đứng lại, khó chịu nói: “Chị Đỗ, ném tiền cho hắn, bảo hắn xéo đi, việc này không cần hắn tham gia nữa.”

“À ... Ừ, được.” Đỗ Ngọc Phân hiểu ý, lấy túi xách trên vai ra, toàn bộ gia sản mấy anh em đều trong đó, định dựa vào đó quyết một trận tử chiến, có thể thắng cũng có thể thua, tổn thất khó tránh khỏi, nếu sợ thua lỗ thì còn nói gì là tử chiến nữa

Đại Ngưu cuống lên: “Đừng, đừng chị Đỗ, chỉ nói thôi mà ... Không sao, tao không nói nữa, từ giờ tao ngậm miệng …”

Đỗ Ngọc Phân mặt không đổi sắc hừ một tiếng cất tiền đi, Đại Ngưu im miệng thật, nhưng trông có vẻ bứt rứt lắm ...

Nơi phân phối hàng không có gì thay đổi, giữa trưa không ít khách tới, những người làm thuê vừa mới nghỉ ngơi đang ngồi trước cổng, tạo thành những nhóm năm ba người, thấy ba người Soái Lãng hỏi ông chủ của mình chỉ hướng lên lầu.

Soái Lãng có chút cảm xúc nhìn những người này, cơm hộp như rơm khô và nước lọc vô vị, vẫn cứ ăn ngấu nghiến, cuộc sống này với y mà nói rất quen thuộc, từng một thời y cũng như thế, mỗi lần ngồi góc tường ăn cơm, nhìn khách hàng ăn mặc quần áo đàng hoàng ra vào, không khỏi khao khát.

Hôm nay góc độ thay đổi, đứng ở góc độ này nhìn đồng loại vẫn dừng lại ở cuộc sống cũ, không khỏi bùi ngùi.

Lại gặp nhau rồi, khi ba người đi lên tầng 2, hai vợ chồng Vương Chính, Trần Lệ Lệ cũng đang ăn cơm hộp, so với người làm thì có thêm hai món ăn mặn, kinh doanh bán buôn thì không có giờ giấc xác định, từ lúc mở cửa là phải làm cho tới tối. Hai vợ chồng nhìn thấy Soái Lãng tới có chút khẩn trương, đặt đũa xuống ra tiếp.

Nhờ người trước mặt mà họ được thưởng 10 vạn, đã biết số tiền đó không dễ cầm, chứ gì nữa, người ta tìm tới tận nhà rồi đây này.

“Chị Trần, anh Vương, tôi tới đây với mục đích rất đơn giản, cho hai vị xem ảnh, xem hay không, hại vị biết rồi.” Soái Lãng mở màn rất khách khí.

Đỗ Ngọc Phân lấy máy ảnh kỹ thuật số của mình ra cho họ xem: “Hôm nay khu phong cảnh mở 14 điểm tiêu thụ, tôi đoán mỗi điểm tiêu thụ bán ra một hai trăm két không thành vấn đề.”

Xem ảnh, hai vợ chồng kia trao đổi ảnh mắt với nhau, thời gian qua sau khi Phi Bằng đánh mất thị trường, rất nhiều người quan tâm tới sự phát triển vụ việc, có chút động tĩnh là điện thoại báo nhau ngay. Trần Lệ Lệ trả máy ảnh cho Đỗ Ngọc Phân, thành khẩn nói: “Chuyện này chúng tôi không giúp gì được, do công ty trực tiếp ra mặt, điều động rất nhiều nhà bán buôn, có cả giám đốc kinh doanh cũng tới ... Trước đó chúng tôi không hay biết gì cả, nếu không đã gọi điện cho cậu rồi.”

Công ty trực tiếp tấn công thị trường, e là đám người này không chống đỡ được bao lâu nữa, vào thời khắc quan trọng như thế Soái Lãng lại tới tìm mình, làm Trần Lệ Lên hơi sợ.

Soái Lãng vẫn nói chuyện rất trực tiếp: “Chẳng sao, ai bán được thì người đó có bản lĩnh, chúng tôi chẳng ghen tỵ .... Có điều chị Trần này, hàng hóa ở khu phong cảnh đang bán loạn hết cả lên, nhân cơ hội này tôi giúp chị tiêu thụ số hàng tồn.”

Trần Lệ Lệ mặt dài ra, không đáp.

Không cho bà ta kịp nói ra lời từ chối, Đỗ Ngọc Phân ôn hòa nói: “Trước kia chị không bán cho chúng tôi, chúng tôi hiểu chỗ khó của chị nên không ép, đúng không? Nhưng bây giờ chị không còn chỗ khó nào nữa, lại không bán, vậy thì khó hiểu rồi. “

“Tôi ... Chuyện này ...” Trần Lệ Lệ ngập ngừng.

Soái Lãng chỉ Đại Ngưu, giọng hơi lạnh: “Người khác không biết hắn là ai, tôi nghĩ anh chị biết chứ, hàng hóa xuất nhập ở ga tàu do ai định đoạt, riêng công nhân ở bãi hàng có mấy chục người nghe lời hắn, chúng tôi thả đám người đó ra, mấy cái quán của Phi Bằng có bán tiếp được không khó nói. Nhưng hàng của chị chắc chắn rất khó khăn đó, đúng không?”

Đại Ngưu kéo ghế ngồi xuống, vì Soái Lãng bắt hắn câm mồm nên hắn không nói gì, mà cần gì nói, cái mặt hắn đủ sức uy hiếp rồi, hắn nói mới là hỏng việc.

“Chị Trần, vụ làm ăn thứ nhất chúng ta hợp tác rất tốt, chị cũng chúng tôi là người trọng chữ tín, tiếp theo chúng tôi đem bán lẻ trong sân ga và cửa hàng xung quanh trả lại cho chị, chỉ giữ kinh doanh trên tàu thì chị thấy sao?” Ngỗ Ngọc Phân tiếp tục đóng vai người tốt.

Đại Ngưu muốn phản đối, sao lại dâng cho người ta miễn phí như thế, Soái Lãng trừng mắt lên, đành nuốt lời muốn nói về.