← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 335 Vì tiền bỏ nghĩa, trong loạn cầu lợi. (2)

Trần Lệ Lệ mừng rỡ nhưng còn chưa tin lắm, nhìn Soái Lãng chờ y xác nhận.

Soái Lãng thái độ lành lạnh, giọng điệu quái gở: “Hôm nay tôi dẫn xe lẫn người tới rồi, ở ngay ngoài kia, nếu chúng tôi về tay trắng thì sau này không tới làm phiền chị nữa đâu ...”

Hai vợ chồng kia như cà gặp sương vậy đều cúi đầu, sao không nghe ra giọng điệu uy hiếp trong đó, y không tới nữa, hàm ý cũng là không đàm phán nữa, lúc đó e chỉ còn một đường đối đầu ... Họ rất kiêng kỵ đám người Đại Ngưu, nếu đám người đó bày trò vô lại quấy phá thì khó làm ăn.

Soái Lãng không nói thêm, vỗ vai Đại Ngưu: “Đi thôi, chúng ta xem ra không được hoan nghênh ở đây rồi.”

Nói xong đi luôn.

Đại Ngưu không nói gì nhưng trừng mắt lên, đôi mắt trâu lồi ra khiến hai vợ chồng Trần Lệ Lệ rùng mình, Đỗ Ngọc Phân tỏ ra thất vọng: “Chị Trần, không quấy rầy nữa.”

Đi rồi, đi hết rồi, một câu nói nhẹ nhàng áp lực còn lớn hơn lời đe dọa, Trần Lệ Lệ cuống cả lên: “Khoan đã, lấy đi, lấy hết đi ... Số hàng đó làm vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ lâu rồi, nhưng tôi nói trước, buôn bán trên tàu của các cậu, ở dưới là của chúng tôi nhé ... Chúng tôi còn 7600 két, cho các cậu tròn 7000 két, tôi không kiếm tiền của các cậu, nhập bao nhiêu bán bấy nhiêu ... Có gì thì nói với nhau được mà ... Nhưng nếu công ty tra ra thì tôi nói thế nào?”

Soái Lãng dừng chân, đến giờ mới cười: “Số hàng đó chúng tôi mang lên tàu, bán đi ở nơi khác, đảm bảo không ai tra của chị, Đại Ngưu lấy hàng, chị Đỗ, kết toán ... Cám ơn chị Trần.”

Hiềm khúc cũ vậy là tiêu tan, đều vì lợi ích cả, có thù gì để mà ghi nhớ chứ, Đỗ Ngọc Phân đặt túi xách lên bàn đếm tiền cho hai vợ chồng kia, Trần Lệ Lệ mặt tươi hơn hớn.

Soái Lãng đi ra sân, Đại Ngưu gọi điện gọi cho xe hàng và người đi vào bất mãn hỏi: “Sao mày lại giao xung quanh ga tàu cho bà ta, cả đống tiền đấy.”

“Mày hiểu cái chó gì, chúng ta không cho người ta không lấy được hàng, mày kiếm tiền bằng cái gì.”

“Không bán Coca thì còn Pepsi.”

“Hết hàng rồi.”

“Cái gì, mày bảo bán thoải mái mà.”

“Thằng ngốc, tao nói mà mày cũng tin.”

“Mày, mày .... Đến anh em mà mày cũng lừa à, mày là cái loại gì vậy?” Đại Ngưu bị vài câu của Soái Lãng tức xì khói khỏi mũi, mở mồm chửi.

“Không nói dối để mày miệng bi bô với người ta à? Mẹ nó cái mặt mày giấu được ai, người của Phi Bằng tới hỏi ba câu thôi là biết hết rồi, mày kiếm được vài đồng lẻ, còn anh em đi uống gió, biết không?” Soái Lãng nói vậy không phải trách hắn, tính hắn như vậy rồi, không có tâm cơ, nói để hắn im mồm không lải nhải nữa, lần này cả đám tính kế không gọi Đại Ngưu tới là vì vậy.

Đại Ngưu hậm hực, song không phản bác được.

Lúc này xe đã uỳnh uỳnh kéo vào sân, Vương Chính chỉ huy mấy người làm vận chuyển hàng, không lâu sau người Đại Ngưu gọi cũng tới, mỗi người một tay dọn trống kho hàng.

Đại Ngưu chưa bao giờ thấy lượng hàng lớn như thế, toàn bộ là đồ uống, cười không khép miệng lại được, quên luôn buồn bực vừa cãi nhau với Soái Lãng.

Vậy là cuối cùng thì số hàng này vẫn vào tay Soái Lãng, kết toán xong Đỗ Ngọc Phân đi ra, nhìn cảnh vận chuyển hàng hóa cũng vui mừng, chuyện này tương đương phòng tuyến vững chắc của Phi Bằng đã bị khoét một góc, tiếp theo có thể thừa thắng truy kích rồi.

Cáo biệt Trần Lệ Lệ xong, Đỗ Ngọc Phân hưng phấn chạy tới chỗ Soái Lãng: “Giờ đi lừa ai?”

“Nhà ở đường Hàng Hải, cứ lần lượt từng nhà, tôi không tin họ toàn là những người lớn gan.” Soái Lãng giơ tay búng tách một cái gọi Đại Ngưu và số xe hàng kia lên đường.

Đỗ Ngọc Phân bỗng nhiên cảm thấy thật hiên ngang, cười khẽ đi theo phía sau, chưa bao giờ nghĩ đi tìm hàng bằng cách này.

Không phải mua mà là lừa.

Nửa tiếng sau Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân xuất hiện ở điểm phân phối hàng Hâm Địa, sau lưng là đám Đại Ngưu, người làm nhìn cảnh XHĐ tới nhà liền mời anh ông chủ tới. Ông chủ là trung niên, không chỉ quen Đỗ Ngọc Phân mà còn biết Soái Lãng.

Lần này không nhiều lời, Soái Lãng ra hiệu cho người của Đại Ngưu mở xe, trên xe hàng đầy ăm ắp: “Ông chủ Tuyên, anh không bán thì có người bán, con người tôi xưa nay làm việc chú trọng chữ tín, không trộm không cắp, không dọa ai. Anh cấp hàng, tôi trả tiền đi ngay, có điều là giá kênh tiêu thụ, chỉ trả anh phí vận chuyển ...”

“Anh không cấp, ok thôi, chúng tôi tới đường Hàng Hải bán hàng. Tới khi đó anh đừng nói là tôi không nói trước, Phi Bằng cướp lại khu phong cảnh rồi, tôi phải kiếm chỗ khác kiếm cơm, tôi thấy phong cảnh chỗ này cũng không tệ.”

Mỗi câu làm trong cổ ông chủ Tuyên như kẹt xương cá, không nói nổi một câu.

Đây là cách của Soái Lãng, dùng hàng của Trần Lệ Lệ làm đòn bẩy uy hiếp các nhà bán buôn khác, anh bán cho tôi thì mọi chuyện đều dễ nói, anh không bán thì tôi bán lẻ ở khu vực này.

Ông chủ Tuyên rất cẩn thận, còn chạy đi kiểm tra mấy xe hàng, đúng là toàn hàng của Phi Bằng hết, số lượng lớn thế này chỉ có những nhà buôn của Phi Bằng mới cung cấp nổi, đi đi lại lại suy nghĩ, điểm mình cân nhắc chắc người bán hàng cho Soái Lãng đều cân nhắc tới rồi, nhưng người ta vẫn bán đấy thôi, mẹ cái thứ ôn thần này, không chọc vào nổi, thôi để y đi họa hại chỗ khác.

“Bán.”

Đương nhiên phải bán, bán không kiếm được gì, nhưng không bán thì lỗ lớn, trông cậy vào công ty à? Mẹ nó, hồi đám Trần Lệ Lệ mất thị trường có đánh phát rắm nào đâu, đám đó chỉ biết đếm tiền thôi.

Thế là lần lượt từ đường Trung Nguyên, đường Văn Hóa, đại lộ Trung Châu, mấy xe hàng cứ đi đi lại lại, hàng cứ cuồn cuộn vận chuyển về bãi hàng của ga tàu, triền trong túi xách của Đỗ Ngọc Phân ít dần, hàng thì cao lên ...

Người làm ăn loại gì cũng có, có cả loại rắn mềm cũng không ăn thua, nhưng mà gặp phải loại người còn nát hơn mình, Soái Lãng chỉ dẫn một đội ngũ và mấy cái xe hàng kéo hết nơi này tới nơi kia, 7 nhà thì tới 4 chỉ muốn yên thân, hơn 1 vạn két nữa được đưa về.

Đa phần đám ông chủ nhỏ đều sợ cái đám quấy rối thị trường này, mong y mang họa sang nơi khác, tốt nhất là ở khu vực của nhà buôn khác ấy, có người còn mập mờ gợi ý bọn họ tới chỗ đối thủ cạnh tranh.