← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 336 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng . (1)

Hàng càng lúc càng nhiều, khi Soái Lãng từ nhà thứ bảy ở đường Xưởng Bông đi ra phất tay một cái, đám công nhân đường sắt thành phản xạ điều kiện, tới lấy hàng ngay. Soái Lãng vào xe đắc ý giơ hai ngón tay, ý là có 2000 két nữa rồi.

Đỗ Ngọc Phân mới đầu còn đi theo Soái Lãng làm thư ký trả tiền, được vài nhà rồi lười đi, ngồi trong xe máy lạnh thích hơn, nhìn đồng hồ đã là bốn giờ hơn, nói: “Hơn 2 vạn két rồi đấy, cậu muốn mua nữa thì phải tới ngân hàng rút tiền.”

“Rút đi, cơ hội hiếm có, xe và người đều có sẵn, ai nấy hăng máu, chứ tổ chức thêm lần nữa chẳng dễ, mua được bao nhiêu mua hết.” Soái Lãng gật đầu, 30 vạn tiền mặt đã chuyển thành hàng cả rồi, thời tiết thế này, có hàng là có lợi nhuận.

Đỗ Ngọc Phân khởi động xe, còn khẽ ngáp một cái: “Mấy nhà rồi nhỉ?”

“5 nhà rồi, chị thật đúng là số hưởng phúc.” Soái Lãng giơ 5 ngón tay, nói ra thì họ phải cám ơn Phi Bằng, vốn chẳng ai biết Soái Lãng là ai, nhưng Phi Bằng phong sát một cái, y liền thành danh nhân, Phi Bằng càng làm nghiêm thì y càng có uy, giờ thứ ôn thần cả công ty còn sợ tìm tới nhà, họ có thể không ngán à?

Một năm được bao nhiêu ngày bán chạy chứ? Nếu y ngồi đó chừng một tháng coi như xong cả năm chứ đùa à?

“Tôi là nhà đầu tư mà.” Đỗ Ngọc Phân đắc ý nói.

Đúng lúc này Soái Lãng có điện thoại, đám ở khu phong cảnh gọi tới, vừa nói tiến triển vừa an bài: “.... Ừ, biết rồi, được hơn 2 vạn két rồi đấy, bọn mày ra tay được rồi... Bọn mày càng làm mạnh, tao càng dễ xử lý, đừng khách khí, cho chúng hết dám tới luôn, nếu không vài ba ngày lại muốn gây chuyện … Ừ như vậy nhé, giữ liên lạc.”

Đỗ Ngọc Phân quay sang, mặt Soái Lãng rất quyết liệt, từ lúc vận động đám anh em đánh trả tới giờ, y gần như chưa cười: “Các cậu thực sự muốn làm thế à?”

“Sao?” Soái Lãng ngạc nhiên.

“Không có gì, chỉ là tôi thấy hơi...” Đỗ Ngọc Phân không biết dùng từ thế nào, cạnh tranh trên thương trường, thủ đoạn kiểu gì cũng không quá mới đúng, nhưng mà sao cô chứ thấy: “Hơi bất nhân.”

Bất nhân á?

Soái Lãng không nghĩ bị nhận xét như vậy, hơi thiếu tự nhiên, mất một lúc mới trả lời được: “Tôi hiểu, nhìn từ ngắn hạn, người hiền lành luôn thua thiệt, kẻ ác bất nhân thì tiêu diêu. Có điều nhìn ở góc độ lâu dài, vẫn là người lương thiện bị thiệt thòi bị lừa gạt ức hiếp, kẻ ác vẫn nhởn nhơ. Chị Đỗ, vì sao chị bị đuổi, không phải vì quá tử tế à?”

“Thôi, không cần quá để ý tới lời tôi đâu, chẳng qua là chưa bao giờ thấy cách chơi kiểu như cậu nên có cảm giác thế thôi, chứ chốn thương trường này chẳng ai tử tế hơn ai cả...” Đỗ Ngọc Phân lắc đầu, cách nói này miễn cưỡng.

“Chị chưa biết, lúc mới đi làm, tôi làm công nhân vận chuyển hàng, vì kiếm thêm phí tăng ca, mỗi ngày làm 16 tiếng, tới cuối tháng, ông chủ không trả tôi phí tăng ca, còn trừ 50 đồng phạt giao hàng muộn... Về sau tôi vào công ty bảo hiểm, đi bán bảo hiểm, không khoe chứ, tôi bán rất tốt, còn kiếm được hợp đồng lớn 12 vạn, vừa về tới công ty bị chủ quản lấy cớ khai trừ, phần trăm bị hắn lấy hết, tôi mấy ngày không ngủ được... tôi từng rất thật thà tử tế đấy...” Soái Lãng định giải thích, nói một nửa rồi lại thôi, bất nhân thì bất nhân đi, còn hơn trốn vào một góc ôm gối khóc.

Hai người không nói gì thêm nữa, những ngày tháng như vậy, kỳ thực ai cũng có.

Nhưng họ không phải là người yếu đuối.

Xe đi về phía ngân hàng, khi chờ lấy tiền ở quầy, Đỗ Ngọc Phân nhận được tin nhắn ảnh do Trình Quải ở khu phong cảnh gửi cho, khung cảnh hỗn loạn, làn che nắng đổ xiêu vẹo, đám đông chén lấn, cảnh tượng kinh hoàng, làm marketing bao năm, đây là lần đầu thấy tranh đoạt kịch liệt như vậy.

Cô không biết phía Phi Bằng nhìn cảnh này có hối hận vì từ chối lời giảng hòa của họ không, hẳn là có, nhưng tới mức này thì quá muộn … từ giờ chuyện sẽ ngày một tệ hơn thôi.

Chuyện gì đã xảy ra ở khu phong cảnh?

Thời gian quay lại 5 tiếng trước, 11 giờ sáng.

Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân cùng Bì Định Phương, Bì Quân Quân về thành phố trước, chia tay ở đầu đường, một nhóm đi tìm nguồn hàng, nhóm khác cũng tìm nguồn hàng.

Lão Bì không lắm trò như Soái Lãng, nhưng nói về kinh nghiệm thì chỉ hơn chứ không kém, dẫn thằng cháu chuyên luồn lách trong ngõ hẻm, hơn một tiếng gom được nửa xe hàng, hàng gì? Toàn là hàng giả, cái gì càng nổi tiếng thì càng nhiều hàng giả. Mấy chục két Cocacola bao bì không khác hàng thật tí nào, một két chỉ 12.3 đồng, rẻ hơn cả Ác Nhĩ Mã.

Đừng nghĩ hàng giả ở đâu xa xôi, bất cẩn một chút là ở ngay trong tay rồi đấy.

Ba tiếng trước.

Trình Quải và La Thiếu Cương tới khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, trong khoang sau chiếc Mazda nát của hắn toàn là hộp cơm khao quân ngày hôm nay.

Không phải là cho thủ hạ của hắn, mà là cho những chủ quán bán hàng, bọn họ cùng chung vinh nhục mười mấy ngày rồi, cùng vận chuyển hàng, cùng mật mưu tăng giá xẻo khách, cùng ăn cơm tán phét, sớm kết tình chiến hữu. Hôm nay Trình Quải đưa cho vợ chồng chủ quán Lão Hứa là cơm hộp cánh gà, hại vợ chồng cảm động lắm.

Lão Hứa này không phải trưởng thôn Hứa, dù sao cái thôn đó non nửa là họ Hứa rồi.

Ba người ngồi xuống ăn cơm, Trình Quải thuận miệng hỏi: “Chú Hứa, hôm nay thế nào?”

“Còn thế nào, cậu tự nhìn là biết rồi mà, mọi khi vào giờ này đã phải lấy thêm hàng, hôm nay bán chưa hết một nữa.” Lão Hứa giọng rất bực dọc.

Vợ ông ta cầm đũa chỉ sạp đỏ rừng rực cực kỳ bắt mắt cách đó chưa tới 100 mét: “Đều là do đám đó hại, ban quản lý toàn lũ khốn kiếp, mỗi ngày nộp cho chúng tiền quản lý, buôn bán thế này tiền quản lý cũng chẳng đủ.”

Đúng lúc này một chiếc xe du lịch lớn đỗ ở bên đường, cửa mở ra một đám người kéo xuống, vợ Lão Hứa bỏ bát cơm xuống chạy ra đon đả chào khách. Nhưng trong nhóm thanh niên du khách đó có người chỉ về phía điểm tiêu thụ bắt mắt của Phi Bằng, thế là ùn ùn kéo đi quá nửa, lác đác còn lại vài người quá lười hoặc là quá khát mua tạm, vèo cái lại vắng tanh, trong khi bên kia tấp nập làm người ta ghen tỵ.

Vợ Lão Hứa về cầm đũa lên, song chẳng thiết tha cơm nước gì nữa.

Trình Quải thấy đã tới lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú Hứa, hay là cháu nghĩ cách cho, chứ tiếp tục thế này, chúng ta chẳng còn đường kiếm ăn nữa.”