← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 337 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng . (2)

Lão Hứa giật mình nói ngay: “Nhưng mà đừng đánh nhau nhé, giờ ở đỉnh Ngũ Long có phòng cảnh vụ đấy, sợ nhất là đám này suốt ngày lăm le phạt tiền người ta, phạt một cái vài nghìn, kiếm bao lâu cho lại.”

Vợ Lão Hứa cũng nói: “Nếu đánh nhau mà giải quyết được thì cần gì các cậu, thôn dân chúng tôi đông lắm, có ai tới nơi này mà không phải đi qua thôn chúng tôi? Nhưng chuyện này không được, ai ra tay là người đấy đuối lý, buôn bán ở địa phương, chẳng ai muốn gây sự.”

“Ai bảo chú thím đánh nhau, có đánh cũng không đánh ở nơi này... Cháu bảo này.... Chúng ta làm thế này... Đưa họ tới phòng cảnh vụ.”

Trình Quải ghé tai thì thầm, chỉ chiêu cho hai vợ chồng, xem ra không phải là cách đơn giản, phải giải thích nửa ngày mới hiểu, sau đó mặt dần dần chuyển sang vẻ hớn hở. Trình Quải lại còn chỉ về phía La Thiếu Cương ngồi ở quán khác cũng đang thì thầm to nhỏ gì đó: “Mọi người cơ bản đều đồng ý rồi, đợi vợ chồng chú thím thôi.”

Đuổi kẻ tranh ăn tương đương với việc làm đầy túi mình, hai vợ chồng Lão Hứa chẳng nghĩ nhiều gật đầu ngay. Bọn họ sớm muốn đuổi đám chướng mắt đó đi rồi, chẳng qua không nghĩ được cách nào hay.

Cách đó mấy quán, La Thiếu Cương chỉ quán Lão Hứa: “Anh Hứa, mọi người cơ bản là thông qua rồi, chỉ xem anh thái độ thế nào, chúng không đi thì ảnh hưởng tới thu nhập của chúng ta, chúng tôi bán buôn, bán chỗ khác cũng được, nhưng nơi này là bát cơm của anh, bọn chúng làm thế này không phải cướp cơm trong bát người ta à?”

Chủ quán họ Hứa tên Đoàn còn khá trẻ, trên ba mươi thôi, tức suốt từ sáng rồi, căn bản không cần nghĩ: “Được, tôi gọi vợ con tôi theo, làm ầm lên, ai sợ ai, các cậu dám đi đầu thì chúng tôi dám theo.”

Phàm chuyện gì chỉ sợ không có người đi đầu, hành động thông minh của Phi Bằng ngày hôm nay cũng có thể là một chiêu ngu ngốc, vì nó không chỉ động chạm tới lợi ích của đám Soái Lãng, càng động chạm tới lợi ích cơ bản nhất của đông đảo chủ sạp hàng.

Có lẽ trong mắt người Phi Bằng, bọn họ chỉ bầy quán ở đây vài ngày, đến khi nào đuổi được đám Soái Lãng đi rồi cũng rút, không phải chuyện lớn, nhưng các chủ quán nào biết chuyện đấy, họ chỉ biết có kẻ ỷ vào tiền bạc, quan hệ tới cướp miếng ăn của mình.

Ai không giận?

Quan trọng là phải có người cầm đầu, quần chúng cũng chẳng có ai ngốc, cơ bản ý kiến thống nhất là, các cậu dẫn đầu, chúng tôi hưởng ứng, luật không trách số đông mà, tư tưởng này ở quê là quán triệt nhất, động một chút là kéo cả thôn đi, chuyện to tới mấy cũng hòa vốn.

Hai tiếng trước.

Lão Hoàng quay về đại bản doanh kiếm sống của mình, ở một bãi đỗ xe chẳng có gì đáng chú ý, móc nối với đám anh em lái xe chui. Chuyện giữa nam nhân với nhau rất dễ xử lý, nhét vài bao thuốc, làm chai rượu, đổ đầy xăng, nói các anh em, tôi làm ăn gặp chuyện, cần mọi người giúp.

Nghe qua thì chẳng phải chuyện gì to tát, được thôi, cả đám vỗ ngực đi theo Hoàng Quốc Cường tới khu phong cảnh không ít. Mấy cái Santana nát, hai cái Hạ Lợi, xe van Trường An năm sáu cái...

Một tiếng trước.

Trong thôn Ngũ Long, có lẽ người ngoài không ai chú ý tới chuyện làm ăn ở khu phong cảnh liên quan tới cái thôn này, thực tế là vậy, sống ở đâu ăn nhờ vào đó. Thôn có 50 hộ thì số hộ dân bày quán ở khu phong cảnh lên tới trên 30, sáng nay qua điện thoại, qua lời người về thôn ăn cơm, đều biết là xuất hiện mười mấy quán, cướp không ít chuyện làm ăn của nhà mình.

Làm sao chấp nhận được? Cả nhà từ lớn tới bé dựa cả vào cái quán đó mà sống, trẻ con cần đi học, trưởng thành cần cưới vợ, sửa sang phòng ốc, chữa bệnh, hiếu kính cha mẹ, đều trông vào cái quán đó thôi.

Thế nên vừa nghe nói chuyện làm ăn bị phá rồi, cả thôn hơn 50 hộ sôi sùng sục, tụ tập thảo luận, có cách rồi, có oán báo oán, có thù báo thù, có vấn đề gì đi tìm chính phủ...

Bà chị già tuổi sồn sồn thì sắn tay áo, cô gái trẻ còn hơn hớn thì bế theo con, ông bà cụ rảnh việc ở nhà thì chống gậy đi bênh con cháu, các chú các cô làm lực lượng trung kiên dẫn đội, ùn ùn kéo tới ban quản lý khu phong cảnh nói lý.

Thế là chuyện bắt đầu từ ban quản lý.

Buổi chiều 3 giờ 15 phút, chủ nhiệm ban quản lý cơm no rượu say vừa lề mề vừa đi làm không lâu thì thấy cả thôn già trẻ lớn bé kéo tới thì hết hồn, vội vàng báo cảnh sát.

Bây giờ chính phủ nơi nào cũng vậy, sợ nhất là sự kiện quần chúng, đông người như thế, chủ nhiệm ban quản lý sợ teo trym, nhưng mà báo cảnh sát cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Đoàn người kéo vào văn phòng ban quản lý, chủ nhiệm thiếu điều chui xuống gầm bàn, còn tưởng chuyện mình ăn chặn tiền trợ cấp trong thôn bị phát hiện, run lập cập mời mọi người ngồi, uống ngụm nước, ăn cái bánh, có gì thong thả nói.

Không ngồi, người đứng đầu ủy ban thôn lớn tiếng chất vấn: “Chủ nhiệm chúng tôi không tới đây gây chuyện, chỉ muốn hỏi chuyện bày quán ở khu phong cảnh. Người trong thôn nộp phí quản lý rồi, anh nói liền một lúc tăng lên mười mấy quán, chúng tôi kiếm không nổi tiền quản lý phải làm sao?”

“Đúng thế, không thể làm như vậy được, ai cho tiền thì các anh ngả theo người đó à? Bất chấp con cái chúng tôi sống chết à?” Một thím cao tuổi nhưng xung lắm.

“Ngày mai tất cả chúng tôi đều tới đó bầy quán, xem ai tranh được.” Cô vợ trẻ còn kích động hơn.

“Khu phong cảnh này xưa nay thuộc về thôn chúng tôi, phải do trưởng thôn quyết định.” Ông cụ già tới hồ đồ, nói lung tung luôn, nhưng cái gậy trong tay cụ không ngán ai đâu nhé.

“Chủ nhiệm, anh mà không giải quyết chuyện này chúng tôi không đi đâu.” Trai tráng ít ỏi trong thôn thường ngày lêu lổng chẳng làm gì tử tế cũng hùng hổ lên tiếng.

Cả phòng cụ già bà trẻ bà cô đanh đá chị gái chua ngoa, lại thêm tiếng khóc của trẻ con, khóc một cái mẹ vén áo lên cho bú luôn, đứa bé không khóc nữa. Không biết chó nhà ai bị dẫm một cái, sủa gâu gâu loạn lên. Chủ nhiệm đứng không vững, nhân viên công tác ở ngoài chạy về không biết xảy ra chuyện gì, quát tháo tránh đường, nhưng chen lên thế nào cũng không vào bên trong được.

Chuyện hôm nay xem là không nói bã bọt mép ra thì không đi nổi nữa rồi.

Cái đám người Phi Bằng đó, dặn chúng làm ăn tử tế rồi, thôn dân ở đây có hiền đâu, chả hiểu sao chọc giận vảo họ, cầm vài nghìn đồng mà gặp phải chuyện này, ông chủ nhiệm sớm chửi ba họ của Lâm Bằng Phi rồi.

...........................

Làm nhớ tới bộ Hương Sắc Khuynh Thành, không hiểu sao mình cứ thích cảnh thôn dân làm loạn.