← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 338 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng. (3)

“Bọn họ bắt đầu gây chuyện rồi, ban quản lý không còn xuống đây nữa đâu ... Chúng ta cũng bắt đầu thôi chứ?”

La Thiếu Cương ở trong xe nói với Trình Quải, hai người cách quán Lão Hứa không xa, tạo thành hình tam giác.

Trình Quải nhìn thấy Lão Hứa từ xa mỉm cười ra hiệu, vì thế rút điện thoại ra nói: “Bắt đầu.”

Cùng với tiếng này, trong đám du khách đông đảo một nam tử khá bảnh bao đeo kính râm đi ra, tới điểm tiêu thụ của Phi Bằng, đưa tờ 100 đồng: “Cho 3 chai coca.”

Bán hàng là cô gái trẻ lắm, có chiếc răng khểnh dễ thương, đưa đồ uống, trả tiền lẻ, nam tử đeo kính râm cười với cô gái rồi đi ... Chẳng có chuyện gì xảy ra.

Có điều lúc này La Thiếu Cương chú ý cô gái thu ngân cho tiền vào túi đeo trước ngực, nói vào điện thoại: “Chú ý, tiền ở trong túi em gái răng khểnh đội mũ xanh ... Lão Hoàng, tới lượt bọn mày, cố gắng thu hút sự chú ý của bọn họ.”

Cách đó không xa, dưới ánh mặt trời chói chang, ở ngoài đám đông du khách, chiếc xe van nhỏ đi tới đỗ trước điểm tiêu thụ, cửa xe mở ra, lái xe hô: “Này, cho hai két Coca đi.”

“Vâng.”

Bán hàng lấy một két, lại lấy ra két nữa, lái xe chậm chạp đặt lên xe, sau đó đóng cửa lại chuẩn bị đi.

Có chuyện rồi, người bán hàng cuống lên gọi: “Này này, chưa trả tiền mà.”

“Đưa cho cô ta rồi, tôi nhét vào tay cô ta, đúng rồi, các cô còn chưa trả tiền lẻ.” Lái xe quay đầu lại, mặt ngựa mày dài mắt nhỏ, trông thật thà lắm, không phải kẻ ác, chỉ tay vào cô gái đội mũ xanh nói.

Cô gái thu tiền ngớ người: “Anh còn chưa tới gần tôi thì đưa tiền thế nào?”

“Hả, không thể làm thế chứ, chơi người ta đấy à, thu tiền không trả lại còn muốn quịt 100 đồng của tôi?” Lái xe kêu lớn.

“Anh không đưa tiền cho chúng tôi.” Cả người bán hàng lẫn thu ngân đều ngạc nhiên, mấy người khác không nhìn thấy đều hồ đồ.

“Tôi thực sự đưa cho các cô rồi.”

“Chưa đưa là chưa đưa, bao nhiêu người thế này nhìn cơ mà.”

“Cậy mình đông người phải không? Cô hỏi xem ai nhìn thấy?”

“Chưa đưa, không nhìn thấy anh đưa, chúng tôi là người công ty còn lừa anh hay sao?”

“Bắt nạt tôi đấy à? .... Này, này, bà con xem đi, người bày hàng ở khu phong cảnh đều lừa người ta thế này đấy, thật không ra gì.”

Lái xe lớn giọng hô hào, hô một cái liền khiến quần chúng xung quanh chú ý, dù chẳng ai nhìn thấy, nhưng không ai muốn bỏ lỡ chuyện náo nhiệt, dân ta cứ thấy có chuyện để hóng là tụ lại. Thế là một tầng, hai tầng, rồi tầng tầng bao quanh nhìn bán hàng cãi nhau với lái xe.

Đông người là chỉ rách việc, bình luận đủ kiểu.

“Bán hàng ở khu phong cảnh có mấy ai tử tế đâu.”

“Chứ còn gì, toàn chém khách thôi, nhất là cái đám bán đồ uống là tệ nhất.”

“Người ta làm trong công ty đàng hoàng chắc không làm thế đâu.”

“Có khi cho rằng ai cũng nghĩ thế thì sao?”

Tranh cãi tùm lum, người bênh người mắng rốt cuộc chả giải quyết được gì, lái xe giang hai tay hô lớn: “Được, tôi có thể chứng minh tôi đã trả 100, tiền của tôi có ký hiệu, trên đó vẽ con rùa, số seri tôi cũng nhớ, dám lấy ra cho tôi xem không?”

Ơ thú vị đấy, lẽ nào là thật? Mọi người quay sang nhìn cô gái khá vừa mắt kia, cô gái trăm miệng khó cãi, giận dữ nói: “Xem thì xem, nếu không có anh phải trả cho chúng tôi.”

“Được mọi người làm chứng.” Lái xe đồng ý.

Cô gái kia không yên tâm giao xấp 100 đồng cho quản sự, một đống những cái đầu vươn ra, kiễng chân nghển cổ, nhìn đếm một tờ, hai tờ ... Đến tờ thứ 7 có người hô: “Á, đúng là có con rùa nhỏ kìa.”

“Mọi người nhìn xem, số serie là HR98063 ... Toàn thân tôi chỉ có một tờ 100 đồng, mọi người nhìn thấy rồi nhé, tiền lấy từ trong túi của cô ta ra, không phải tôi nói linh tinh đúng không? ... Giờ dễ rồi, trả tiền thừa đây, vừa xong nói mỗi két 41 đồng ...” Lái xe xòe tay to bè ra.

Dưới ánh mắt bao người, dưới tiếng hô đồng thanh đòi trả tiền, chửi bới người bán hàng, người quản sự đành hậm hực đếm 18 đồng trả lại, lái xe nhận tiền xong còn chửi, lên xe đuổi đám đông rồi đi ....

Chuyện kết thúc ở đó, người bán hàng chỉ đành tự nhận xui xẻo.

Vậy là xong rồi sao, chưa đâu, thậm chí còn chưa bắt đầu kìa.

Trình Quải bộ dạng như đại tướng quân, nâng ống nhòm nhìn hiện trường, sau khi đám đông tản ra, dần dần khôi phục nguyên trạng. Khu phong cảnh đông người, toàn khách thập phương, chả ai quản được ai, chỉ vài phút thôi mà đã như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi, nhưng Trình Quải chú ý không phải người, mà là két đồ uống, có chút sốt ruột hô: “Mau lên, mau lên ...”

“Vội cái chó gì?” La Thiếu Cương vừa châm điếu thuốc mắng.

Người vừa lừa tiền là lái xe mà Lão Hoàng dẫn về, gương mặt lạ, biện pháp không tệ, kiếm được hai két miễn phí lại có thêm 17 đồng đám lái xe taxi chui thường chém khách mừng lắm: “Này Lão Quải, trò bẩn này do cậu nghĩ ra à, hay đấy.”

“Kìa kìa kìa, chuyển xuống rồi, mau mau mau, bảo Lão Hoàng ra tay, chúng ta cũng xuống.”

Trình Quải dí sát mắt vào ống nhòm, trong ống nhòm nhìn thấy bán hàng vừa mang két đồ uống bọn họ nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào, hô một cái, mọi người kéo tới cái điểm tiểu thụ kia, sau đó ra hiệu, Lão Hứa lên ...

Lão Hứa ném quầy hàng của mình đó, lại vẫy tay, trong đám đông, bên bãi đỗ xe, trên bậc thêm, nghỉ dưới bóng râm, đám đông lặng lẽ tiếp cận ...

Đám nhân viên bán hàng của Phi Bằng đang bận luôn tay, chưa bao giờ thấy cảnh tiêu thụ tốt như thế, gần như chỉ máy móc thu tiền, đưa đồ uống.

Có điều két Cocacola kia bán được một nữa, ánh mắt vô tình lướt qua run lên, vội vàng đưa tới gần nhìn không phải là Cocacola mà là Cecacola, chữ o có cái gạch ngang ngắn biến thành chữ e, sợ điếng người vội vàng bỏ két kia xuống, kéo tay chủ quản chỉ, chủ quản nhìn thấy cũng sợ tái mặt.

Chết rồi, làm sao lại thế này?

“Ở đâu ra đấy?”

“Không biết.” Cô gái bán hàng thành thật đáp.

“Bán bao nhiêu rồi?”

“Không ít.”

“Hỏng rồi, nếu có người phát hiện, công ty thế nào cũng đuổi việc chúng ta.” Chủ quản vội nấp ra sau quan sát, hình như không ai nhận ra, chỗ hàng này không bán nữa, nhốn nhào thế này chắc không ai biết đâu nhỉ.

....

Công nhận chị Đỗ nói đúng, bọn này chơi bất nhân quá, thương mấy em gái :V