← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 339 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng . (4)

Lúc này một du khách mở nắp nhai, uống một ngụm đi theo hướng dẫn viên, chẳng để ý, nhưng bên cạnh có chàng trai tinh mắt nhắc: “Này, anh ơi, sao uống cái gì thế kia?”

Du khách nhìn lại, sững người không dám tin: “Thế quái nào?”

Có người đứng lại hô: “Mẹ nó, gì thế này, sao lại là Cecacola? Chơi người ta à?”

“Chính bọn họ bán đấy, bọn vô lương tâm, uống chết người thì sao?” Có người chỉ điểm tiêu thụ la lên.

Có người lấy chai coca chưa uống để trong túi ra, người nọ người kia kêu lên, không ít người kinh động cũng nhìn lại thứ mình uống, phun ra ngoài, tham gia đội ngũ chửi bới, có người nóng tính ném thẳng chai nước về phía điểm tiêu thụ, đám đông chửi bới vang trời.

“Hô hô hô, phải thế mới đúng.” Trình Quải cười lệch miệng, cười tới không thấy mắt đâu, đưa tay vào miệng huýt sáo, đó là tín hiệu hành động.

Tức thì từ bốn phương tám hướng dưới ánh mặt trời sáng rừng rực bóng đen bay vèo vèo, trên mái, trên quầy, trên người, rơi ầm ầm, có chai nước mở sẵn sủi bọt bắn tung tóe. Mấy cô gái trẻ bán hàng choáng váng, vừa né tránh vừa hét lên, ngẩng đầu thấy nóc lán đã ướt như tã, cúi đầu dưới chân toàn chai đồ uống lăn lông lốc, bốn phía là tiếng chửi bới, dù họ có mọc thêm mấy cái miệng cũng không thể nói rõ đây là chuyện gì, sao có thể xảy ra...

Người của phòng cảnh vụ phải nói là hành động rất nhanh, chỉ đúng ba phút là tới nơi, điểm tiêu thụ sáng sớm còn ngăn nắp đẹp đẽ, giờ cứ như bị cướp, nhân viên trốn sau quầy không dám ra, xung quanh là tiếng chửi bới gian thương.

Hỏi tình hình, không ít người nhiệt tình tới giải thích, nói nơi này bán hàng giả bị quần chúng phát hiện, nhìn dưới quầy mà xem, còn có hàng bán dở, chuyện này không thể dung thứ, phá hỏng hình tượng khu phong cảnh, bôi nhọ chúng ta.

“Đi, tất cả theo tôi tới phòng cảnh vụ nói chuyện... Còn nữa, không ai được đụng vào những thứ này... Giải tán, giải tán! Lão Hứa, anh góp vui cái gì, còn anh nữa, giải tán đi, đừng tưởng tôi không biết anh ở thôn Ngũ Long …”

Viên cảnh sát hô hào đám đông giải tán, quay sang quát vài câu, mấy thanh niên thôn Ngũ Long cười khùng khục, đây toàn đám du thủ du thực không chịu làm việc toàn chơi mấy trò xin đểu khách. Cảnh sát mơ hồ đoán ra chuyện gì, nhưng sợ lại sinh chuyện, dẫn bảy tám người Phi Bằng lên xe. Mấy cô gái chưa hết hoảng sợ, lại oan ức, có người không nhịn được khóc thút thít, có chàng trai toàn thân nước ngọt dính nhớp, tức tối lên xe cảnh sát.

Xử lý sự kiện đột phát, đặc biệt là hai bên đối kháng, không cần biết đúng sai, cứ tách một bên ra là dễ rồi.

Cảnh sát ở lại hiện trường tìm nhân chứng, nhưng ở nơi nhân khẩu lưu động lớn thế này khó mà tìm được, dù có du khách chứng kiến cũng không đứng ra, đi du lịch chứ có đi chuốc lấy rắc rối đâu. Kiểm tra camera, nhưng chỉ có ở bãi đỗ xe, cổng vào, còn ở quanh chỗ bán hàng không có. Đang khó xử thì có người không sợ rắc rối đuổi theo: “Anh Uông, anh Uông, chúng tôi chứng kiến, bọn họ bán đồ uống giả làm đám đông phẫn nộ...”

Viên cảnh sát nhìn một cái, là người thôn Ngũ Long, nhìn Lão Hứa đứng sau quầy của mình dương dương đắc ý, bực mình quát: “Được, lát tới phòng cảnh vụ.”

Xe cảnh sát đến lại đi.

Một chiếc xe van dán màng che nắng kín mít đỗ ở bên điểm tiêu thụ vài giây, xe đi qua, chỉ còn đống đổ nát, không ai thấy trong xe kéo ra mấy cái móc, kéo sập hết, chẳng ai nghĩ gì, còn cho là do vụ đập phá trước đó gây ra.

Sạp bán hàng đã được giải quyết, bộ đội tiên phong tới khu phong cảnh Phủ Thiên Các, theo kế hoạch của mấy anh em, đợt tấn công đầu tiên thanh thế phải lớn, đợt tấn công thứ hai phải nhanh.

La Thiếu Cương gọi điện hô "ra tay", mấy chiếc xe chui Lão Hoàng mang tới đạp ga "rồ rồ" quanh khu bày quán bán hàng ở Phủ Thiên Các, âm thanh ồn ào điếc tai, lái xe thò đầu ra xấu hổ nói: “Sửa xe, xong ngay thôi.”

Xong cái gì mà xong, bọn họ ở đầu gió, khói đen dày đặc khắp nơi, bán hàng giận mà không dám nói, không ngờ mình không trêu vào người ta, người ta chuyên môn trêu mình.

Vài phút thôi khói đen mù mịt, ai cũng ngóng cái xe nhanh đi, không chú ý có người lẻn vào quán trộm đồ, một cô gái tinh mắt chỉ người vác két đồ uống đã chạy mười mấy mét: “Ê, Ê, này... Có người trộm đồ của chúng ta.”

Không thể chấp nhận được, mấy chàng trai đuổi theo, đuổi được một đoạn, hai tên trộm đoán chừng không chạy thoát, ném đồ uống lăn khắp nơi, mấy người đuổi theo vội gọi người tới nhặt. Bên này nhặt, bên kia lại có người hô ăn trộm, không biết đâu ra lại có hai tên bê hai két coca chạy mất, người nhặt đồ bỏ đấy đuổi theo. Đuổi được nửa đường, hai thằng ăn trộm cũng cuống lên ném đồ uống bỏ chạy, người truy đuổi lúng túng, giờ nên nhặt hay nên đuổi?

Người trong điểm tiêu thụ chia ra, một cái xe ba bánh chạy dầu tạch tạch tạch đi tới, lái xe đội mũ cỏ rộng vành, xe móc vào cột chống, kéo một cái đổ sập luôn, người chạy tứ tán. Xe tăng tốc chạy mất, khói đen còn bốc lên, nhiều người nhìn theo... Ra là cái công nông hay kéo cày ở quê, không có biến số.

Tra đằng trời.

Phủ Thiên Các bị diệt gọn, Trình Quải và La Sách đi qua đám nhân viên tiêu thụ khóc không ra nước mắt, ngồi trên xe nhìn hiện trường đổ nát, nơi này đông người, chẳng mấy chốc mà nhấn chìm tất cả.

“La Sách, người trộm đồ không sao chứ? Đừng lộ diện nữa đấy.” Trình Quải nhắc.

“Không sao, dân công công trường ấy mà, đừng nói vác đồ uống, vác mấy em gái kia cũng dám làm, giờ sớm xuống núi, không chừng lên xe về rồi... Chỉ đỉnh Ngũ Long đông quá khó xử lý, chỗ còn lại phá dễ lắm.” La Thiếu Cương đắc ý nói.

“Cơ mà chuyện này ầm ĩ hơn tao nghĩ rồi đấy ….” Trình Quải nhìn điểm tiêu thụ sụp đỗ không dựng lại được, một cô gái xinh xắn có khi chưa tới 20, chẳng biết có phải sinh viên đi làm thêm không, đứng bên cái lán đổ thút thít lau nước mắt, bộ dạng đáng thương, có chút mủi lòng.

“Sợ chó gì, chúng ta đều không có ở hiện trường, chẳng ai nhìn thấy, ai làm gì được chúng ta.” La Thiếu Cương không coi ra gì.

“Mà đại lý Coca lại bán coca giả, nghe vô lý, ai tin, nghĩ ra cái gì nó hợp lý tí chứ.”

“Mày nói thối bỏ mẹ, Tam Lộc có nổi tiếng không? Thế mà bán sữa có melamine làm bao đứa bé chết, KFC có nổi tiếng không, vậy mà bán cánh gà có giòi đấy, càng thương hiệu lớn càng đáng nghi... Có biết vì sao hàng giả thành trào lưu văn hóa không? Vì mọi người giờ tin, chỉ có hàng giả mới là thật, nói cái gì vì người tiêu dùng, vì trách nhiệm xã hội, toàn là giả hết.”

“Mày nói có lý, tao đỡ áy náy rồi.”