← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 340 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng . (5)

Xe tiếp tục đi, đợi tới Sướng Hoài Đình, đám Lão Bì đã hóa trang lên sân khấu... Lúc này là 4 giờ chiều, Đỗ Ngọc Phân đẩy cửa ngân hàng đi ra... Cũng lúc này Diệp Dục Dân nhận được điện thoại cầu cứu từ phòng cảnh vụ, giám đốc Triệu vội vàng chạy tới, nghe báo cáo xong lạnh người, ai mà ngờ cạnh tranh khu vực nho nhỏ lại kịch liệt tới độ này?

Diệp Dục Dân nhận điện thoại xong nghĩ một lúc vội chạy lên tầng thượng, gõ cửa phòng tổng giám đốc đi vào, thấy Tần Nhiễm đã ngồi đó, tổng giám đốc Lâm đang nói chuyện điện thoại đặt xuống, đưa mắt hỏi có chuyện gì, hắn vội đi nhanh tới báo cáo.

” Hỏng rồi tổng giám đốc Lâm, bọn chúng thực sự dám làm rồi, Dân Tục Uyển, Phủ Thiên Các, mười bốn điểm tiêu thụ bị phá tới bảy cái.... Cũng không biết sao, người của chúng ta lại bị bắt tới phòng cảnh vụ... Có lẽ tôi nên đi một chuyến, hôm nay bán hàng có người mới, không biết gì cả, để xảy ra chuyện...”

Nói tới đó nhận ra ánh mắt tổng giám đốc như đang bất mãn, ý từ kiểu nói, không thành thục, thiếu trấn định, mới thế mà đã cuống lên … Thế là Diệp Dục Dân im, sợ nói sai thành trò cười. Kỳ thực hắn không vô dụng như vậy, nhưng mà liên quan tới đám người kia, hắn nhạy cảm hơn bình thường.

“Biết rồi.” Lâm Bằng Phi lạnh lùng nói một câu rồi lại cầm di động lên bấm số: “Cục trưởng Trần, tôi, Lâm Bằng Phi đây... Ngại quá, làm phiền anh rồi, chuyện bữa cơm hôm trước tôi nói, đúng là có người tới phá chuyện làm ăn của chúng tôi...”

“Thật, mười bốn điểm bán hàng của công ty tôi ở khu phong cảnh Hoàng Hà bị phá quá nửa, người còn bị cảnh sát đưa đi, đoán chừng hàng ở hiện trường bị cướp hết rồi, đây là sự tồn hại lớn tới hình tượng công ty chúng tôi... Ha ha, cám ơn cục trưởng Trần, có khó khăn tìm cảnh sát mà, không tìm anh tôi còn tìm ai... Ha ha ha, vâng, hôm khác tôi mời anh...”

Vừa gọi điện thoại vừa viết, viết xong hàn huyên vài câu rồi cúp máy, xé tờ giấy đưa Tần Nhiễm, sắc mặt trình trọng: “Khu phong cảnh Hoàng Hà chỉ có 1 đồn công an, bảy phòng cảnh vụ đều thuộc quản lý của đồn, đồn trưởng họ Bạch, hai người tới tìm đồn trưởng Bạch đi, cục trưởng Trần đánh tiếng rồi.... Phối hợp với cảnh sát điều tra chân tướng, nên phối hợp ra sao cô tự xem mà làm...”

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang an bài của Lâm Bằng Phi, lại là Diệp Dục Dân tới lúc quan trọng liền tuột xích, rối rít rút ra nhìn số, vừa nhìn một cái vội nhận máy ngay tại chỗ, nghe xong lúng túng báo: “... Khu phong cảnh Xướng Hoài Đình, có kẻ làm loạn, họ phải rút.”

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Lâm Bằng Phi vỗ bàn, lật xem tài liệu, nhìn bán phân bố khu vực tiếp thị, nói: “Tiểu Diệp, cuộc điện thoại đầu tiên cậu nhận được lúc mấy giờ?”

“15 giờ 51 phút ạ.” Diệp Dục Dân xem lại nhật ký điện thoại.

Giờ là 16 giờ 15, chỉ nửa tiếng, hai khu phong cảnh xa nhất cách nhau những mười mấy km, rốt cuộc chúng huy động bao nhiêu người? Lâm Bằng Phi nắm tay, các ngón cọ vào nhau liên hồi, chứng tỏ ông ta cũng đang rối: “Chuyện lớn vượt kiểm soát rồi, lần này nếu không bắt được chúng, chúng ta sẽ tổn thất lớn... Hai người đi đi.”

Mặc dù bọn họ đều chuẩn bị tinh thần có người phá quấy, nhưng không ngờ đối phương ra tay quyết liệt tới mức này, kỳ thực có chút hối hận rồi, nhưng đâm lao đành theo lao, nếu không tổn thất thực sự quá lớn.

...........................................................

Sự thể ở Sướng Hoài Đình vừa kết thúc, biện pháp của Lão Bì khá ôn hòa, động viên chủ quán xung quanh, công tác động viên làm rất tốt, vì thế lát sau có người tới cầm chai nước đập mạnh lên bàn, mắng người Phi Bằng bán hàng giả. Liên tục có người như vậy tới nơi, Cocacola à không Cecacola bắn khắp nơi, trông rất nhếch nhác, du khách không dám tới gần.

Có câu người hiền lành bị bắt nạt, chả sai chút nào, mấy người bàn hàng bị đám người gây sự kia làm ầm ầm cả lên, đành trả mỗi người 3 đồng cho yên chuyện... Thế là hỏng rồi, trả tiền là thừa nhận đồ của mình rồi, thế là có người đòi bồi thường tổn hại sức khỏe, tổn thất tinh thần, tổn thương tình cảm... Du khách sợ bị rắc rối tránh xa, chẳng mấy chốc chỗ vốn bán hàng tấp nập thành vắng vẻ. Có nhân viên trực tiếp gọi điện cho quản lý khu phong cảnh báo cáo tình hình.

Người ban quản lý tới xem xét hiện trường, vờ vịt tìm hiểu tình hình, chĩa mùi giáo về phía điểm bán hàng: “Chuyện này do các cô không đúng, sao lại tới đây bán hàng giả?”

“Không thể nào, chúng tôi là đại lý trực thuộc công ty, ai cũng có thể bán hàng giả chứ chỗ chúng tôi tuyệt đối không có, không phải của chúng tôi.” Người bán hàng hùng hồn biện hộ.

“Không phải hàng của các cô, sao trả tiền cho người ta?”

Thôi xong rồi, tự tay vả mặt rồi, người của điểm tiêu thụ chỉ biết nhìn nhau.

“Tự thương lượng giải quyết đi, không được đánh nhau, nếu đánh nhau lát cảnh sát tới bắt hết.”

Người ban quản lý không thèm quản nữa, chắp tay sau đít bỏ đi, chứ sao, Phi Bằng đi theo được quan hệ cao tầng, nhân viên quản lý chả lợi lộc gì, họ chẳng thèm dây vào chuyện vớ vẩn, huống hồ vì đám người Phi Bằng này mà thôn dân đang làm ầm ầm ở ban quả lý kia kìa, ai dại gì đi bênh vực.

Vì thế điểm bán hàng đó không giải quyết nổi, giằng co hồi lâu, bên kia ở lỳ ra đó không chịu đi, bên này không chịu bồi thường vô lý, không chịu nổi, cuối cùng chơi cùn, đóng quán luôn... Thế chẳng hợp ý đám kiếm chuyện quá, làm bộ tức giận, lấy chai đồ uống ném xe hàng, sau đó biến mất.

Trên bậc thang đá, có một người trung niên tướng mạo thô bỉ vắt chân chữ ngũ xem kịch hay từ đầu tới cuối, khi điểm tiêu thụ đóng cửa, Lão Bì ngêu ngao hát một bài kinh kịch: “Leo ra rặng tới ngọn núi này, không khí thật tươi mới...”

Vừa hát vừa vẫy tay với một cái Mazda trắng, ý bảo chỗ này không cần lo.

Chiếc Mazda trắng bóp còi đáp lại, tiếp tục lên đường, La Thiếu Cương rụt đầu vào: “Cái lão già lưu manh này lắm ngón nghề đấy, toàn xúi thôn dân gây chuyện, ông ta ngồi bên xem trò cười.”

“Ừ, ông ta 15 tuổi đã ra giang hồ kiếm cơm, phải lăn lộn 30 năm rồi, người thường không chơi lại.” Trình Quả cười khoái trá, lần này thủ đoạn mỗi người tự phát huy, đám anh em xem cũng sướng mắt.

“Phí công, dùng cái móc kéo một phát sập luôn cho rồi.”

“Mây ngốc à, dùng cùng một cách thì lấy đầu gối ra mà nghĩ cũng biết ai làm, mò tới chúng ta ngay, giờ đủ mọi thành phần tham gia, nghi chúng ta cũng không làm gì ngay được.”

..........