Q1 - Chương: 341 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng . (6)
“Mày vênh váo cái buổi, cảnh sát đôi khi thì ngốc, đại đa số thời điểm họ không ngốc, họ mà muốn tra là tra ra ngay, chẳng qua là đối phó với bọn rẻ rách như mày họ không thèm bỏ công sức thôi.” Đám anh em này từ bé tới lớn bị công an tóm không ít, nên mặt này coi như tự lấy thân ra làm kinh nghiệm rồi, La Thiếu Cương dí mặt Trình Quải mắng.
Trình Quải bĩu môi: “Thế mày nói xem tra thế nào?”
“Thì tra từ đồ uống giả chứ sao?”
“Tra tới cuối cùng là Lão Bì mua, liên quan gì tới anh em mình, hôm nay có đứa nào ở hiện trường đâu, đúng chứ? Lão Bì chừng đó tuổi còn có thể khai là chúng ta xúi bẩy à? Má nó, tao kiện lại tội vu cáo ấy chứ.”
“F*ck, bọn mày vô sỉ vậy?” La Thiếu Cương sặc nước bọt, hắn là thằng nhiệt tình, không đến nỗi ngốc như Đại Ngưu, nhưng không nghĩ sâu: “Mẹ nó, mày đừng vui mừng quá sớm, tao mà là cảnh sát sẽ đi tra đám bán lẻ, sự thể quá rõ ràng, trừ bọn mày ra thì chỉ có thể là họ làm, đúng chưa? Dù tra không ra chứng cứ, mỗi ngày tao triệu tập mày một lần cho mày khỏi làm ăn, phục chưa?”
“Với IQ của mày mà đòi đi làm cảnh sát, anh đây gài chết mẹ mày luôn.” Trình Quải cười rùng rợn: “Mày nghĩ đi, hơn 100 cái sạp, liên quan tới hơn 100 hộ, cùng với gia đình họ, khu phong cảnh mỗi ngày nhân khẩu lưu động hàng chục vạn, không phải giết người phóng hỏa, không phải phản động chống XHCN, mày dựa vào cái cứt gì đòi huy động cảnh sát quy mô lớn?”
“Điều tra kiểu giăng lưới của mày tốn bao nhiêu chi phí? Mày ngu lắm, mày mà làm thế chưa tra ra bọn tao thì Phi Bằng bị cảnh sát ăn cho nghèo quắt rồi.... Ha ha, tra ra tao thì sao, xử phạt trị an, tao đếch nộp tiền đấy, mày định nuôi tao bao nhiêu ngày?”
“Mẹ mày thằng chó... mày đợi đấy, thế nào tao cũng có cách cho mày đi đếm kiến … ” La Thiếu Cương tức tối chửi bới, quyết không chịu thua, vắt óc nghĩ cách phải cho thằng này vào tù.
Trình Quải vung tay bợp một phát: “Mày phe nào hả?”
“A, đúng nhỉ, suýt quên...” La Thiếu Cương sờ đầu, sực nhớ ra mình phe chính diện: “Hắc hắc, yên tâm rồi, chơi tiếp chơi tiếp.”
Trình Dương và La Thiếu Cương choàng vai bá cổ, tiếp tục chuyến thị sát của mình, điểm đến tiếp theo là Mai Viên, đây là khu phong cảnh xa nhất, nối với phía sau thôn, cơ mà đường núi chỉ đủ thôn dân đi bộ thôi, du khách muốn tham quan phải đi đường vòng khá xa.
Du khách nơi này không nhiều, lúc họ tới nơi thì rất nhiều người đang bỏ chạy tứ tán, xen lẫn với đó là tiếng la hét, vài người đứng xa xa nhìn. Trình Quải và La Thiếu Cương xuống xem, nhón chân nhìn cười đểu liên hồi, giống năm xưa bỏ sâu róm vào váy nữ sinh để đợi người ta vén váy đuổi sâu mà nhìn đồ lót vậy.
Hiện trường đã loạn lắm rồi, không phải do người, mà là chó, một đực một cái và ba con chó con, mục tiêu rõ ràng là điểm tiêu thụ, những người bán hàng đột nhiên bị tập kích thì phản ứng đầu tiên là vứt đồ chạy. Mấy con chó như được huấn luyện, không đuổi người, liếm liếm, húc húc, két nước ngọt đổ rầm, hơi ga xì xì phun ra. Đám bán hàng nhìn cảnh đó tức lắm, nhưng không dám tới gần.
Chuyện này vượt khỏi phạm trù tư duy rồi, hai người thì thầm với nhau, lùi khỏi đám đông xem náo nhiệt, Hoàng Quốc Cường đứng dựa vào xe đợi, La Thiếu Cương lấy làm lạ: “Chó nhà ai mà nuôi giỏi thế, cả bản lĩnh dũi đất của lợn mà cũng học được.”
“Trí tuệ quần chúng là vô cùng, tao vốn định gây ra vụ va chạm xe ở đây cơ, nhưng mà chú què bán hàng nói, cần gì người, kiếm vài con chó đủ đuổi đám người kia đi, ha ha ha ha...” Hoàng Quốc Cường ngửa cổ cười dài.
“Sao chó lại biết dũi đất như lợn, còn ở lỳ đó không vậy?”
“À, họ chỉ chú ý bán hàng, không biết người ta hất cho gáo nước, bên trong có nước cốt thịt, xem chúng nó liếm hăng chưa, ha ha ha...”
Ba thằng khốn kiếp cùng cười ngặt nghẽo.
Lúc này là 16 giờ 45, quản sự không cách nào tới gần điểm tiêu thụ nhà mình gọi điện báo cáo: “Chủ quản Diệp, mau tới đây, mau tới đây, một đàn chó cướp quán của chúng tôi rồi.”
.........................................
Một nơi nổi gió, bốn phương quay cuồng, không ai dự liệu được một phút sau xảy ra chuyện gì, càng không ai dự liệu được, vì chuyện đã xảy ra mà kéo theo chuyện gì.
Điểm tiêu thụ cuối cùng cũng bị tấn công, Diệp Dục Dân hết sức mà tức giận rồi, chỉ còn biết thở dài, hắn nhận được tin báo khi đang cùng Tần Nhiễm tranh thủ từng giây từng phút tới nơi.
Tần Nhiễm thấy hắn đứng ngồi không yên, an ủi: “Đừng gấp, tổng giám đốc Lâm đã sớm có an bài về việc này, khu phong cảnh có camera giám sát, người phụ trách mỗi điểm bán hàng được hướng dẫn sử dụng camera ẩn, dù là ai gây chuyện, chúng ta cũng sẽ khiến chúng trả cả vốn lẫn lãi.”
“Tôi không lo cái đó, chị nghĩ xem.” Diệp Dục Dân học khôn không ít: “Chưa đầy 1 tiếng mà phá hết 14 điểm tiêu thụ của chúng ta, thế như chẻ tre, phải có thế lực lớn cỡ nào mới làm nổi chứ, hơn nữa còn làm người của chúng ta bị đưa tới phòng cảnh vụ, tôi thấy chúng ta quá lạc quan rồi.”
“Lạc quan à?” Tần Nhiễm ngạc nhiên.
“Đúng, chúng ta luôn lấy tư thái bề trên nhìn đám người này, kể cả với những chủ quán nữa, nếu bọn họ liên hợp với nhau, đừng nói 14 điểm tiêu thụ, dù 140 cái cũng bị lật.”
“Chúng ta phạm phải một sai lầm căn bản, chiến lược toàn cầu của Cocacola là nhập gia tùy tục, bồi dưỡng đại lý khu vực nhỏ, còn chúng ta sai lầm ở chỗ, dùng ưu thế thương hiệu nhảy vào, đụng chạm tới lợi ích toàn bộ người kinh doanh, đáng lẽ chúng ta phải cho họ lọi ích để họ bán hàng cho chúng ta, giờ chúng ta đang làm ngược lại, dùng sức mạnh đoạt lợi ích của họ.” Diệp Dục Dân phán đoán kết quả không muốn nhất: “Chúng ta đã thành công địch của bọn họ rồi, đó là cách giải thích duy nhất cho chuyện hôm nay.”
“Cậu có quá lời không? Chủ yếu là đám người kia gây rối thôi, tôi không tin công an vào cuộc, chúng còn làm được gì.”
“Tôi bảo chị quá lạc quan mà, nếu một nơi xảy ra chuyện còn dễ xử lý, nhưng tất cả xảy ra chuyện, chúng ta là xí nghiệp dân doanh, không phải chính phủ. Tôi hỏi chị một câu, chị nghĩ cảnh sát là nhân viên thực tập của công ty, sai bảo thế nào cũng được đấy à?”
Tần Nhiễm hiểu ý hắn, trên đời không có bữa cơm miễn phí, càng không có phá án không cần tiền, chuyện này thực sự là quá lớn rồi, cảnh sát càng tốn công sức, họ càng bỏ nhiều tiền.
Vì thế hai người không nói gì nữa, chỉ có tăng tốc tới hiện trường.