Q1 - Chương: 342 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng . (7)
Cùng thời gian đó, cùng trên một con đường, thậm chí cách xe của Tần Nhiễm không xa, một chiếc xe Santana cảnh sát cũng đang chạy băng băng, trên xe là hai cảnh sát mặc đồng phục chính thức, một béo một gầy. Người lái xe hút thuốc, người ghế phụ lái nghe nhạc, hạ cửa sổ xuống, tận tình hưởng thụ gió mát ở vùng ngoại ô.
Lái xe thuốc không rời miệng vẫn nói được: “Tổ trưởng, sao cục trưởng Trần lại an bài chúng ta xuống đây, không thể vì chuyện nhỏ xíu mà huy động tới phân cục hình sự chúng ta chứ.”
“Cậu hiểu cái gì, chuyện tuy nhỏ nhưng học vấn lại lớn, biết bên bị thua thiệt là ai không, Giải khát Phi Bằng, xí nghiệp đừng đầu ngành giải khát tỉnh đấy, mấy ngày trước tôi đọc được quảng cáo tuyển dụng của họ, biết giám đốc marketing của họ lương bao nhiêu không? 100 vạn/ năm, chúng ta có 4 vạn/ năm, thua cả cây số.” Tổ trưởng đáp.
“À, tôi hiểu rồi.” Lái xe cười hì hì: “Vậy phải xin họ nhiều tiền xăng chút, giờ giá xăng cao quá, phá án bình thường còn chẳng đủ, nói gì còn dùng vào việc riêng.”
“Cậu không ngốc, nhưng lại nói mấy lời ngu ngốc, không sợ người ta nghe thấy cười cho à? Cả xí nghiệp lớn như thế mà cậu chỉ nghĩ tới tiền xăng dầu sao? Cục trưởng Trần dặn rồi, chuyện này nhất định phải xử lý cho tốt, bắt kẻ gây chuyện ra trước pháp luật, nhất định phải làm xí nghiệp hài lòng... Hài lòng, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, vậy là không cần lo kinh phí mùa hè nữa.”
Hai người cùng cười lớn tăng tốc.
Còn lúc này kẻ gây chuyện thực sự đang chuẩn vị quay về, vừa đi lên đường khu phong cảnh nghe thấy còi xe cảnh sát, không lâu sau thấy chiếc Santana cảnh sát phóng vụt qua, dù tố chất tốt mấy cũng chột dạ. Đã chột dạ liền nói ít, hưng phấn qua đi, bình tĩnh mà nghĩ lại thì chuyện này quá lớn rồi, vượt khỏi phạm vi xử lý trị an rồi, một vụ còn đỡ, những mười bốn vụ liền, tội phá hoại tài sản là chắc chắn không thoát, người ta là công ty lớn đấy.
La Thiếu cương ngồi ở ghế phụ lại chỉ hút thuốc, ngồi hàng ghế sau là Hoàng Quốc Cường, thêm vào Lão Bì, Tiểu Bì, đang thương lượng hôm nay loạn như thế, mai có tới không, vì có tật giật mình nên sợ.
Đi được không xa, Trình Dương nhận điện thoại, quay sang hỏi: “Các anh em, trong tay ai còn tiền không, Soái Lãng dùng hết rồi.”
Không ai lên tiếng.
Trình Dương bực mình: “Đừng vờ vịt, tao bỏ 5 vạn nữa, còn lại xem mọi người...”
“Mẹ mày.” La Thiếu Cương trút giận lên Trình Quải: “Hai đứa chúng mày đúng là cởi chuồng đi cướp ngân hàng, đã lúc nào rồi, không mau nghe ngóng chuyện này phải chùi đít sao cho sạch.”
Câu này nói đúng tiếng lòng mọi người, thế nào cũng phải nhờ vả vài ba người có quan hệ nghe ngóng ra sao còn có cơ sở mà đối phó chứ. Ai ngờ Soái Lãng căn bản chẳng hỏi tới chuyện khu phong cảnh, chỉ đòi tiền.
“Không phải đã thống nhất ngay từ đầu rồi à, đã chơi là phải chơi tới cùng, có càng nhiều hàng, đối phương càng kiêng kỵ. Nhà buôn vừa nghe nói động tĩnh ở khu phong cảnh lớn như thế, chắc chắn là sợ, sợ chúng ta kéo tới địa bàn của họ đập phá, ai dám không cấp hàng? Giờ là lúc liều ăn nhiều... Tao chơi tới cùng, bọn mày có chơi không?” Trình Quải đúng là thằng cởi chuồng cướp ngân hàng, chơi rất quyết liệt.
“Làm, càng có hàng, càng có lợi.” Lão Bì là người tán thành đầu tiên.
“Làm thì làm, dù sao cũng đã liều rồi, liều thêm chút nữa cũng được.”
La Thiếu Cương không cam lòng tụt hậu, chỉ còn Lão Hoàng đành phối hợp thôi.
……….. …………… …………..
“Chuyện này … rốt cuộc ai là người bị hại?” Người phân cục hình sự đã tới đồn công an khu phong cảnh, dẫn đầu là tổ trường Lưu Thanh béo tốt, vừa lật xem lời khai, vừa hồ nghi hỏi đồn trưởng Bạch Vân Thành.
Đây là câu hỏi khó, làm hai người đều hoang mang, sở trưởng Bạch cởi mũ, vuốt mái tóc đã hoa râm, tóc ở trán bị mũ đè thành nếp, đó là dấu ấn mấy chục năm làm cảnh sát cơ sở để lại, cũng là người thuần thục xử lý sự vụ địa phương, nhưng chuyện hôm nay quá lạ, ông ta chưa biết làm thế nào.
” Chưa làm rõ, nói bọn họ là người bị hại thì có du khách mua phải đồ uống giả từ chỗ họ, có người tố cáo, tôi xác nhận rồi, là du khách từ An Huy tới. Nói họ là người bị hại thì cũng đúng, ai cũng nghĩ điểm tiêu thụ trực tiếp của Phi Bằng mà lại có hàng giả à? Có điều nói không chừng, giờ gian thương có gì không dám làm, đồ kỷ niệm bán trong khu phong cảnh có hàng thật đâu.”
Tổ trưởng Lưu gõ gõ lời khai: “Đừng dây cà ra dây muống, tôi nói chuyện này các anh định tra ra sao?”
“Hả, đây cũng gọi là vụ án à, một chai ba đồng, tỉnh tổng chưa tới 100 đồng, làm sao mà lập án?” Đồn trưởng Bạch khó xử.
“Thì thế này, tính cả bạt che nắng, rồi hàng hóa bị mất sau khi kiểm kê, coi như miễn cưỡng đủ rồi, cục trưởng Trần nói, phải coi là vụ án phá hoại trị an, phá hoại tài sản nghiêm trọng.” Đội trưởng Lưu chỉ chiêu: “Đây không phải sự kiện ngẫu nhiên, 14 điểm tiêu thụ xảy ra vấn đề trong vòng chưa tới 1 tiếng, có nơi bị chó phá, rồi mấy khu phát sinh cùng lúc, rõ ràng có dự mưu, là gây án có tổ chức, còn chưa đủ nghiêm trọng à?”
“Chuyện này còn cần anh nói à, giờ bách tính gây chuyện có lần nào không tổ chức trước, không riêng gì ở đây, mấy người bao vây ban quản lý còn chưa đi kìa.” Đồn trưởng Bạch nói thẳng luôn, chuyện thối nát này ông ta chả muốn xen vào, dù sao không ai bị thương, thiệt hại lại không nhiều, cần gì làm quá
Lưu Thanh cau mày: “Lại còn bao vây chính quyền, chán sống à?”
“Tổ trưởng Lưu, anh ở thành phố nên không biết, người ở nông thôn khó chơi lắm, nhất là đây là khu phong cảnh, nơi này lượng người lưu động lớn, nào là lừa đảo trộm cắp có mà cả đống, không tra nổi đâu. Người Phi Bằng báo cảnh sát mà còn chẳng nói ra đầu ra đuôi được nữa là, được, cứ coi như tôi đi tra từng chỗ, anh bảo cần bao nhiêu cảnh sát? Chuyện này quá rõ ràng, đó là người bán hàng chơi xỏ nhau …” Đồn trưởng Bạch hơi bực, ở thành phố biết quái gì, tranh nhau một cái vị trí mở quán tốt còn gọi nửa thôn vác dao chém nhau, chuyện hôm nay chưa ai bị thương, thế là nhẹ nhàng lắm rồi, đừng làm to chuyện.