Q1 - Chương: 343 Phân tranh khắp nơi, khói lửa tưng bừng . (8)
Đang nói chuyện thì Lưu Thanh có điện thoại, sắc mặt phấn chấn hơn hẳn, đây đúng là cơn mưa đúng lúc: “Đồn trưởng Bạch, nếu có ghi hình ở hiện trường thì anh nhận ra ai làm không?”
“Không thành vấn đề.” Đồn trưởng Bạch gật đầu ngay, ngờ vực: “Mà, có cả ghi hình à? Đâu ra?”
“Tất nhiên là nhân viên của Phi Bằng rồi, người ta là công ty lớn mà, sao thiếu chuẩn bị được. Có ghi hình, chúng ta có mục tiêu triệu tập rồi, lát nữa nhờ anh đấy.” Lưu Thanh cười ha hả.
Nhưng đồn trưởng Bạch bĩu môi, giờ thì không cần biết Phi Bằng có phải người bị hại không, chắc chắn chẳng phải thứ tử tế gì, ông ta sống đủ lâu nhìn thấu rồi.
Đầu đường cách đồn công an khu phong cảnh 2km, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân đợi ở đó, chủ yếu là lấy bút ghi hình các nơi gom lại, có thứ này, biết đâu có cơ xoay chuyển, cách dễ nhất là bắt giam đám người kia một tuần, đợi ra rồi cũng là cảnh còn người mất.
Người cuối cùng đưa bút ghi hình tới là ở khu Mai Viên, cô gái buộc tóc đuôi ngựa khi đưa cho Tần Nhiễn thì khuôn mặt vẫn còn sợ hãi, hỏi sơ qua chuyện xảy ra, nghe là chó phá quán thì cả Tần Nhiễm có cảm giác không nói lên lời, an ủi vài câu. Cô gái kia trước khi đi còn vô ý nói một câu: “Trợ lý Tần, ĐTH tới rồi đấy, vừa xong còn chặn xe chúng tôi hỏi chuyện xảy ra hôm nay.”
“Cái gì, ở đâu?” Tần Nhiễm giật mình, đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đi ngàn dặm.
“Cách điểm tiêu thụ của chúng ta không xa, họ đang quay hiện trường.”
“Vậy cô nói gì?”
“Em không nói gì.” Cô gái lắc đầu.
“Các cô cứ về đi...” Tần Nhiễm an bài, lấy bút ghi hình, tình hình mới phát sinh làm cô hơi nghi ngờ, tạm thời gạt sang bên, tới thẳng đồn công an.
................................................
“Đây, chỗ này, đúng là hàng giả... Bọn họ sợ bị người ta phát hiện, chuẩn bị giấu đi, đánh vài dấu chấm hỏi vào bức ảnh, bắt mắt chút.”
Trong xe thẩm vấn, nhân viên kỹ thuật theo sự chỉ huy của người đứng sau, phóng ảnh làm nét, sau khi xác nhận, người phía sau cầm điện thoại lên bấm số: “Đúng thế phóng viên Vu, có thể xác nhận, hình ảnh ở phút thứ 6 giây số 3, cung cấp không ít thông tin...”
Lời nói truyền từ trong xe ra ngoài, ngoài xe, giữa khoảng bãi đỗ xe tới đỉnh Ngũ Long, cái lán sụp đổ thành ảnh minh chứng. Nữ phóng viên vừa bỏ điện thoại xuống, cameraman phía sau đi theo, tìm kiếm người chứng kiến, khóa chặt quán Lão Hứa gần đó, chĩa micro tới: “Chú ơi, cách đây hơn một tiếng, nơi này xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Bọn họ bán hàng giả bị du khách phá quán thôi.” Lão Hứa bày ra bộ mặt thôn dân thật thà, đối đáp trơn tru.
“Chú biết những người bán hàng đó tới từ đâu không?”
“Tôi không biết.”
“Thế họ vẫn bán ở đây ạ?”
“Ồ không, hôm nay mới tới, lừa tiền du khách xong chạy mất.”
“Chú ơi, họ có mấy người?”
“Bảy tám người, bị đồn công an bắt đi cả rồi.”
“Khi đó bọn họ bán đồ uống giả, có người khác phát hiện không ạ?”
“Phát hiện cái gì, còn có đồ giả bán chưa hết trong đó đấy, cô cứ vào xem là thấy.”
Phóng viên nghe thấy mừng ra mặt, không phỏng vấn nữa, cameraman chạy nhanh hơn chó đuổi, tới điểm tiêu thụ, nơi đó có cả đống người hiếu sự tập trung. Mỹ nữ phóng viên cầm micro hướng về màn hình: “... Các đồng chí du khách, chúng tôi là tổ phỏng vấn cơ động của ĐTH Trung Châu, chúng tôi nhận được tin báo rằng ở đây có người ngang nhiên bán hàng giả, lãnh đạo ĐTH chú ý cao độ, phải chúng tôi tới hiện trường phỏng vấn. Các đông chí, hoan nghênh phản ánh tình hình thực tế với chúng tôi, hoặc gọi điện vào đường dây nóng, đăng nhập vào trang web của chúng tôi cung cấp thông tin, sẽ có thưởng...”
Náo nhiệt lắm rồi, người biết chuyện chẳng có mấy, nhưng vây quanh mỹ nữ không ít, vài tên mặt dày mày dạn vì tiếp cận mỹ nữ nhảy lên hét, "Tôi nhìn thấy, bọn bán hàng giả đánh nhau với quần chúng." Có người lại nói "Bọn bán hàng giả không chết tử tế đâu, đáng đời lắm", "Khu phong cảnh nên chỉnh đốn, bốn mùa có thiếu thứ gì mà bán hàng giả...".
Một lúc sau nữ phóng viên và cameraman mới từ trong đám đông đi ra, không ngờ quần chúng nhiệt tình tới thế, về đến xe phỏng vấn, nhớ ra một người, nhìn quanh thấy chàng trai cao ráo điển trai, trông rất trí thức, vươn tay ra: “Cám ơn phóng viên Hàn, anh lên xe đi. Tiểu Ngũ, lấy cho phóng viên chai nước.”
Lên xe chính là Hàn Đồng Cảng, phóng viên thực tập của báo tối Trung Châu, cũng mang trên vai nhiệm vụ phỏng vấn, nhìn hình ảnh đã trong quá trình chế tác, hỏi: “Chị Vu, tin tức này có giá trị không?”
“Anh nói xem?” Nữ phóng viên cười thần bí.
“Tôi thấy giá trị không lớn, giờ hàng giả đã nhan nhản rồi, quần chúng đâu có lạ gì nữa mà phát.” Hàn Đồng Cảng hoài nghi.
“No, no, đây chính là khác biệt giữa phóng viên thực tập và phóng viên chính thức đấy. Phát hay không thì tôi không quyết định được, nhưng giá trị thì không nhỏ, tôi kiến nghị anh mau báo cáo cho chủ biên của các anh.”
“Chị Vu, chị dạy tôi đi.”
“Một tin tức không thể thành toàn cho một xí nghiệp, nhưng đủ hủy diệt một xí nghiệp, tin tức này chính là thế, nó không mang tính tin tức cao, nhưng hậu quả của nó lại cao... Hiểu không?” Nữ phóng viên Vu đánh mắt phượng quyến rũ nói.
Hàn Đồng Cảng hiểu rồi, tòa báo bọn họ có rất nhiều tin không công bố, trừ đơn vị chủ quản hạ lệnh không đăng, còn có đương sự bỏ tiền xử lý, tin tức hôm nay có vẻ là thứ có thể đem làm hàng đầu cơ, bảo sao phóng viên Vu vui như vậy.
Xe phỏng vấn đi rồi, tới điểm tiêu thụ tiếp theo săn tin, muốn phỏng vấn ban quản lý cách xử lý sự kiện, đồng thời nghe nói bên đó xảy ra sự kiện tập thể, người dân bao vây trụ sở ban quản lý, không rõ là chuyện gì.
Hàn Đồng Cảng tạm biệt bọn họ, trong lòng nhớ tới cú điện thoại của Soái Lãng, nói cho hắn cơ hội lớn, nếu không hắn muốn kết thúc quãng đời thực tập phải tới tết Ma Rốc.... Chính cuộc điện thoại đó đã kích động Hàn Đồng Cảng tới đây, tới mới biết không chỉ hắn, mà cả Điền Viên cũng bị lừa tới, hình ảnh giao cho phóng viên là do Điền Viên nấp trong đám đông chụp.
Lúc nghe điện thoại còn tưởng Soái Lãng tình cờ phát hiện tin tức, giờ xem ra mấy thằng quỷ giở trò rồi.