← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 344 Sĩ biệt tam nhật, quát mắt tương khán . (1)

Trong lòng có chút thấp thỏm, đi nhanh ra ngoài bãi đỗ xe, tới đài ngắm cảnh, Điền Viên bụng phệ ra cả đống ngồi đó vẫy tay từ xa, trên đùi đặt laptop chơi say sưa. Hàn Đồng Cảng có mối bận tâm trong lòng, nhìn quanh không thấy ai, thấp giọng mắng: “Mông Bự, mày nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Lão đại, chuyện gì thì đều ghi hình cả rồi, anh không biết xem à, không thì xem lại lần nữa đi.” Điền Viên trả lời vô tội.

“Thôi trò đó đi, nói, Soái Lãng mua chuộc mày bao nhiêu?”

“Hì hì, Nhị ca phát tài rồi, ném cho em 500 đồng, anh nói xem, em không tới cũng ngại... Giờ em đang hối hận nghiêm trọng không theo Nhị ca bán đồ uống, anh biết Nhị ca hôm nay đi xe gì không? Toyota đấy, bên cạnh còn có một chị gái đẹp như mộng quần ngắn cũn cỡn, đùi nuột nà cực, hâm mộ chết thôi.”

Hàn Đồng Cảng hạ thấp giọng: “Anh không nói chuyện đó, ý anh là, đoạn phim máy quay được có đúng là bán đồ uống giả không? Cái này mà phát ra, hậu quả với Phi Bằng là rất khó lường, anh hỏi mày... Cậu ta giở trò thế nào?”

“Không thể nào, em quay ở hiện trường, sao có thể giở trò?” Điền Viên phản bác.

“Đừng đánh trống lảng, anh không nói mày, anh nói Soái Lãng ấy, mày không quay hết hiện trường, mười phút trước chắc chắn có gì đó, lấy ra đây.” Hàn Đồng Cảng quá biết Soái Lãng rồi, chơi bài mà y còn tráo ngay trước mắt được mà, nên đừng vội tin gì đã thấy.

Điền Viên cười tới ngũ quan dúm vào một chỗ: “Lão đại, đoạn đó em không dám ghi, ghi lại đừng nói Nhị ca bị vào đồn, anh ấy đánh em bán sống bán chết. Hiện giờ không có gì hết, chỉ có chút chân tướng đó thôi, còn ai nghi ngờ được nữa?”

“Ài, hai đứa chúng mày thật là, bây giờ không đi hại người ta, hại cả công ty rồi.” Hàn Đồng Cảng vô kế khả thi, ngồi xuống lan can nhìn Hoàng Hà cuồn cuộn, đây là mùa nước cạn, Hoàng Hà có chút danh phù kỳ thực, chẳng có khí thế gì.

Cách đó không xa, khi Tần Nhiễm vội vàng chạy tới hiện trường gặp nữ phóng viên đang cùng quần chúng nói chuyện, xưa nay Tần Nhiễm vốn cẩn thận nên không nói gì cả, chỉ lặng lẽ quan sát hiện trường. Khi cameraman liên tục ghi hình cận cảnh quán bị kéo đổ, lòng giật đánh thót, cô vội vàng tới gần, chai đồ uống ném lên quầy, dưới đất, két đồ uống dở dưới quầy, có không ít thứ làm tim cô đập tăng tốc: Hàng giả.

Hỏng rồi, Tần Nhiễm phản ứng đầu tiên là liên hệ với công ty, rút hết hàng ở những điểm tiêu thụ khác đi, phản ứng thứ hai là nghĩ tới xe phỏng vấn, gọi điện cho tổng giám đốc Lâm.

“Tổng giám đốc Lâm, bên này khả năng có vấn đề, ĐTH không biết sao tới hiện trường, hơn nữa ghi hình được hàng giả trong điểm tiêu thụ của chúng ta... Hiện giờ chưa biết vì sao thứ này xuất hiện, tôi phái người rút đi trước...”

Rút rồi, vì thế đồn công an chưa kiểm tra hiện trường thì phía Phi Bằng đã rút rồi, Lâm Bằng Phi và phó tổng Diêm hỏa tốc tới nơi.

...............................................................

“Còn bao nhiêu tiền?” Soái Lãng đỗ xe bên đường Ngân Hà hỏi.

“Đợt thứ hai chúng ta gom được 21 vạn, còn chưa đầy 3 vạn...” Đỗ Ngọc Phân liếc nhìn túi tiền đã xẹp lép, chỉ một buổi chiều, tính sơ sơ đã mua được hơn 3 vạn két hàng, hơn nữa đại lý còn chả hay biết gì.

Xuống xe có vài phần phần chấn, nơi này cách Đh Thể dục không xa, đường xá rộng rãi, cây cối nhiều, không khí trong mát. Phàm là những nhà buôn lớn đều không chọn địa điểm ngoài mặt đường, không khỏi ngõ sâu thì là chỗ hẻo lảnh, địa điểm rộng, còn nhà buôn này ở ngay sau Đh Thể Dục, đi men theo đường có thể thấy tấm biển "Điểm phân phối Ngân Hà" dựng ở đầu ngõ.

Quay đầu nhìn đội xe đi theo sau lưng, lần đầu tiên Soái Lãng cảm thụ được cảm giác tồn tại, giang rộng tay như làm động tác ôm hết vào lòng.

Đỗ Ngọc Phân lại lo lắng nhắc: “Một vừa hai phải thôi, không biết phía khu phong cảnh sao rồi, động tĩnh lớn như thế.”

“Không sao đâu, tôi có chôn vài quả mìn ở đó, nếu mọi việc diễn ra thuận lời từ hôm nay trở đi khu phong cảnh không còn tranh chấp nữa, nguồn hàng hay không nguồn hàng cũng không quan trọng, Phi Bằng lo giữ mình là không tệ rồi.” Soái Lãng tin lần này mình đã tung ra cú đấm đủ mạnh để dằn mặt Phi Bằng, vẫy tay gọi Đại Ngưu, đám người này đã học được phải làm sao, cứ theo cách cũ lái xe vào ngõ.

Đỗ Ngọc Phân đuổi theo: “Soái Lãng, nghe tôi nói đi, để họ biết sợ là được rồi, đừng để phát sinh chuyện ngoài dự liệu nữa. Lỡ ai trong số các cậu bị phát hiện thì thế nào? Làm lớn như thế sơ hở là khó tránh.”

“Đã bảo chị không sao mà, năm anh em tôi có ai chưa vào đồn công an đâu, không ghê gớm như chị nghĩ, cùng lắm là giam vài ngày. Chỉ cần không phải tất cả chúng tôi đều bị bắt thì chuyện này vẫn còn tiếp tục, huống hồ không phải còn chị à?” Soái Lãng tỏ ra cực kỳ cố chấp, muốn chơi tới cùng với Phi Bằng. Đỗ Ngọc Phân lo lắm, kéo tay y, Soái Lãng quay đầu nhìn ánh mắt ai oán của cô, mở miệng không có lời gì hay ho: “Này này, hai ta còn chưa làm gì cả mà chị đã biến thành cái bộ dạng này là sao? Làm như tôi sắp ra pháp trường ấy.”

“Soái Lãng, Phi Bằng hùng cứ tỉnh này gần chục năm rồi, tích lũy tiền tài quan hệ không vừa đâu, cậu chọc giận họ quá mức không vãn hồi được, sẽ không có gì tốt... Với lại lỡ cảnh sát tra ra thì làm sao?” Đỗ Ngọc Phân không thể coi chuyện vào đồn công an là chuyện thường như Soái Lãng.

“Muộn rồi, chị nghĩ bây giờ còn dừng lại được à? Còn có cơ hội vãn hồi à? Cho dù bây giờ tôi tới Phi Bằng dập đầu cầu xin cũng không thể nào, họ cũng không thể dừng lại đâu... Tôi đã nói ngay từ đầu mà, đã chơi là chơi tới cùng.”

Mâu thuẫn hai bên đã không thể điều hòa rồi, phá quán của người ta, vơ vét hàng của người ta, số hàng này nắm trong tay đại lý thì chỉ là hàng, nhưng nếu ở trong tay đối thủ cạnh tranh thì nó là tạc đạn, có thể phá nát bất kỳ thị trường nào. Giống như Soái Lãng đem hàng của mình dọa phá thị trường của đám nhà buôn ép họ cung cấp hàng vậy, giờ y càng nhiều hàng, uy lực càng lớn.

Bầu không khí cương trong chốc lát, Soái Lãng đưa tay làm động tác mời, Đỗ Ngọc Phân không nhúc nhích, y tự đi không để ý tới cô nữa. Đỗ Ngọc Phân bất đắc dĩ lặng lẽ theo sau, người xưa có câu lên thuyền giặc khó xuống, không sai chút nào.

Lại thêm một nhà nữa, điểm phân phối hàng Ngân Hà gặp tai ương rồi, liên tục lấy hàng của mấy nhà liền, khí thế của Đại Ngưu rất cao, vừa đi qua cửa đã hô.

“Ông chủ đâu, gọi ông chủ ra đây, nhìn cái gì mà nhìn, đến lấy hàng, đem hết đồ uống chuẩn bị cho tôi.”

Người không thiếu tiền đa phần đều có giọng điệu thế đấy, chẳng ai dám xem nhẹ, tức thì có một chàng trai trẻ lật đật chạy ra, khom người chào hỏi, mời đợi chốc lát rồi lại chạy tới phòng giám đốc mời ông chủ ra đón.