← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 345 Sĩ biệt tam nhật, quát mắt tương khán. (2)

Kiến trúc nơi phân phối hàng không cầu kỳ gì, thông thường chia hai tầng, dưới để hàng, trên làm việc, mấy đơn vị kiểu cũ toàn thế này, phòng giám đốc ở tầng 2, cửa gỗ kiểu cũ, cầu thang sắt, đượm mùi tháng năm. Chẳng mấy chốc một đại hán đi ra, không ngờ ông chủ lại là loại người khiến người khác trông vào phải chột dạ như thế.

Chiều cao phải trên mét tám, râu quai nón, mũi củ tỏi, chân tay thô kệch, áo cộc bó chặt lấy người, cơ bắp phát triển như con la lớn. Từ xa nhìn thấy đám Soái Lãng nhổ phì bãi nước bọt, thái độ còn hung hăng hơn cả Đại Ngưu: “Chà, họa hại tới cả chỗ tao rồi đấy à, không đi nghe ngóng anh mày đây là ai?”

Chuẩn luôn, gặp phải loại cứng cựa rồi, Soái Lãng mỉm cười đi tới: “Ông chủ Liên Côn Kiêu phải không, không phải chúng tôi tới nhà bái phỏng à?”

Đối phương không hề nề mặt, chỉ thẳng Soái Lãng: “Tao biết mày là ai, mày muốn đạp người khác để ngoi lên là chuyện của mày, tao mặc kệ, nhưng mà đừng hòng gây chuyện ở địa bàn của tao, tự mày cân nhắc đi.”

Đại Ngưu nghe vậy nóng lên, định phát tác thì Soái Lãng đưa tay ngăn cản, vẫn mỉm cười: “Phân lượng tôi hẳn là đủ, nếu không tôi cũng chẳng dám tới nhà. Ông chủ Liên, tin tức của anh có vẻ bế tắc nhỉ, có phải không biết ở khu phong cảnh xảy ra chuyện gì? Hình như tôi nghe nói Phi Bằng không làm ăn nổi nữa rồi, anh không có tính toán gì à, định chơi tới cùng sao?”

Chiêu uy hiếp hết sức thuận lợi này không còn phép màu nữa rồi, ông chủ Liên cười khẩy: “Khu phong cảnh cái gì, liên quan buồi gì tới tao, bỏ trò vớ vẩn đi, mày đéo dọa được ai đâu.”

Thôi xong rồi, gặp phải thằng đầu óc còn chậm hơn Đại Ngưu, căn bản không hiểu liên quan giữa khu phong cảnh và các thị trường khác. Chiêu dọa dẫm của Soái Lãng có tác dụng với người thông minh thôi, gặp phải thằng ngu là hỏng, may mà hôm nay dẫn theo tên ngu khác.

Đại Ngưu huýt sáo một cái, bảy tám công nhân vận chuyển nghe tín hiệu chạy vào, đều là người ở ga tàu, toàn là loại mặt mày bặm trợn, nhìn một cái không phải loại tử tế, mấy người bên ông chủ Liên rõ ràng thua kém hẳn, tụ lại một chỗ. Nhưng mà bằng vào bộ dạng đó, nếu đánh nhau thật thì không ăn thua.

Ông chủ Liên coi như một đấu chín, khí thế kém hẳn xuống: “Bọn mày muốn gì?”

“Chẳng muốn gì, cấp cho chút hàng, không cần nhiều 1000 két, trả tiền mặt, giá kênh phân phối, phí vận chuyện bọn tao trả.” Đại Ngưu hạ lệnh luôn.

“Người anh em, trong tay chúng tôi đã có 2 vạn két rồi, Trần Lệ Lệ của Trung Thiết, Tuyên Kỳ Phong của Hâm Địa, Vương Chiến Cường của khu Đông Tân, Dương Hành của nhà gà phía tây.. Nhiều lắm, bọn họ cấp hàng cho chúng tôi hết rồi, tôi lấy hàng của anh là nể mặt anh đấy.” Soái Lãng lên tiếng.

Đại Ngưu quay sang hỏi: “Này cái trường Đh Thể Dục này cả sinh viên lẫn giáo viên chắc hai ba vạn.”

Soái Lãng gật đầu: “Cỡ thế, đoạn đường Ngân Hà này ngày bán ra 1000 két không thành vấn đề đâu.”

Hai người diễn kịch, ông chủ Liên hiểu ra, chẳng hiểu sao thằng này đột nhiên cương lên: “Mày uy hiếp tao à, bố mày không chơi trò này, bọn chó chúng mày thích làm gì thì làm.”

“Mồm mày sạch sẽ chút.” Đại Ngưu bước tới, mấy người làm cắn răng lên đứng cùng với ông chủ, có người nấp sau lưng chửi gì đó, ai ngờ cái tai trâu của Đại Ngưu lại nghe rõ đến thế cánh tay lực lưỡng vươn ra tóm ngay lấy, vả cho hai vả: “Mày chửi Ngưu gia à... À mấy thằng kia, chúng mày thử lên xem, hôm nay Ngưu gia không cần hàng nữa, đập hết mẹ nó cho tao.”

Người phía Đại Ngưu sắn tay áo cười hềnh hệch đi lên, nhìn phía bên kia như đám dê con. Phía ông chủ Liên giờ cứu người cũng không được, không cứu người cũng không được, chưa đánh mà sĩ khí đã thua cả thước, dù ông chủ Liên vẫn vẻ mặt không phục, nhưng không dám ra tay đã nói rõ vấn đề.

Chuyện tự nhiên lệch khỏi phương hướng dự tính, Đỗ Ngọc Phân không biết xuất phát từ tâm lý gì đưa tay nhéo hông Soái Lãng một cái, còn xoắn mạnh. Tình cảnh như thế Soái Lãng không thể kêu lên, đành cắn răng mà nhịn.

Phía bên kia, người bị Đại Ngưu tát đã bị đẩy về phía đồng bọn, Đại Ngưu và người của hắn vẫn từng bước tiến tới, ông chủ Liên và nhân viên lùi liên tục, lùi tới chân tường rồi: “Tao nói cho mày biết, hôm nay chỗ tao có cảnh sát, bọn mày dám làm bừa bắt hết.”

“Cảnh sát là cái buồi, Ngưu gia đây thiếu chút nữa làm cảnh sát đấy.”

Soái Lãng thấy ông chủ Liên tiến thoái lưỡng nan rồi, đang định xen vào giữ cho người ta chút thể diện, không ngờ gian phòng tầng hai mở ra, xuất hiện hai cảnh sát thật, vội gọi: “Đại Ngưu, dừng lại đã.”

Đại Ngưu đang hưng phấn, chẳng để ý tới lời Soái Lãng: “Ông chủ Liên, cảnh sát là cha hay là mẹ mày thế, mày gọi một cái là tới à... Tới thì làm cái b...”

Nói tới đó ngưng bặt, vì đám anh em hắn đang nhìn lên, nên hắn cũng nhìn lên, mặt tức thì cứng đờ, cảnh sát xuất hiện thật rồi, Đại Ngưu mặt tái như gan lợn.

“Đại Ngưu, anh gia nhập XHĐ rồi à, xem ra chức vụ còn không thấp nhé, lại còn dẫn theo nhiều người như thế.” Hai cảnh sát đó một nam một nữ, không ngờ nữ cảnh sát đó lại tủm tỉm cười nói một câu giống đùa cợt, có vẻ là người quen của hắn.

“Cô, cô, cô, cô, cô...” Đại Ngưu sửng sốt, nhìn nữ cảnh sát đó, có vẻ quen mắt lắm, nếu cô không lên tiếng, hắn nghĩ mình lầm, nhưng sao em gái này tự nhiên lại biến thành cảnh sát rồi? Không ngờ cấp sinh chí, chỉ ngay Soái Lãng: “ Không phải tôi, y là lão đại, có chuyện gì nói với y... Tôi, tôi cáo từ, gặp lại sau.”

Nói rồi quay đầu chuồn, trừng mắt tàn bạo với Soái Lãng, rõ ràng nữ cảnh sát này chính em gái hôm mua thẻ ngân hàng, thằng chó định lôi anh em vào hố lửa à?

Thoắt một cái Đại Ngưu dẫn quân của mình chuồn êm, không thèm quan tâm tới nghĩa khí gì hết. Hai cảnh sát nhìn chằm chằm Soái Lãng, Đỗ Ngọc Phân bên cạnh sợ hãi, thôi rồi, bị bắt ngay tại trận rồi, khẩn trương khoác tay Soái Lãng, len lén kéo y đi, ai ngờ kéo không được.

“Y là Soái Lãng, là kẻ cầm đầu, đám người này phá hoại chuyện làm ăn của chúng tôi, đồng chí cảnh sát ơi, loại người này các đồng chí phải quản, chúng tôi là người làm ăn đàng hoàng, không chọc nổi chúng. Hai đồng chí xem, chúng tới tận nhà ức hiếp tôi rồi.” Ông chủ Liên lúc nãy còn hào khí đáng mặt lão đại lắm, chớp mắt cái biến thành loại chó vẫy đuôi, làm ra vẻ đáng thương.