Q1 - Chương: 346 Sĩ biệt tam nhật, quát mắt tương khán. (3)
“Oa, đây là Soái Lãng à? Tiểu Mộc, cậu thấy có giống không?” Phương Hủy Đình tới trước mặt Soái Lãng, kinh ngạc thốt lên.
“Không giống, Soái Lãng vốn không đẹp trai như thế.” Mộc Đường Duy cố ý nói.
Chứ còn gì nữa, đẹp trai hơn nhiều, giày gia nhỏ bóng loáng, quần âu thẳng thớm, sơ mi kẻ kiểu cách, cùng là mái tóc cộc nhưng cắt tỉa cẩn thận trông hết sức bảnh bao tinh thần, nhất là bên cạnh có mỹ nữ tay trần chân dài khoác tay. Mộc Đường Duy kinh ngạc, Phương Hủy Đình trừ kinh ngạc còn cảm giác khó tả.
Soái Lãng không có phản ứng, đứng như trời trồng.
Sợ sao? Đương nhiên là không phải rồi.
“À, đúng là Soái Lãng thật.” Đến gần hơn, Phương Hủy Đình làm bộ gật gù, miệng nói vậy chứ ánh mắt đại bộ phận nhìn Đỗ Ngọc Phân, bị ánh mắt bất thiện của nữ cảnh sát nhìn vào, Đỗ Ngọc Phân càng bất an nắm chặt tay Soái Lãng hơn. Phương Hủy Đình nói tiếp: “Cô gái, chọn người phải nhìn cho rõ, vị này thích lừa người khác lắm đấy, đừng để bị y lừa.”
“Này Soái Lãng, anh tham gia XHĐ từ khi nào, nhân thủ không ít nhỉ?” Tiểu Mộc trêu.
“Hiện tôi là đại biểu XHĐ trú đường Ngân Hà, tương đương cán bộ cấp khu.” Soái Lãng rốt cuộc lên tiếng, mặt chẳng đỏ tí nào, Tiểu Mộc cười hì hì, nhưng thái độ Phương Hủy Đình không hề tốt, Soái Lãng chẳng để ý, nói đùa một câu, bất ngờ nói: “Có duyên thật đấy, Trung Châu lớn như vậy mà gặp được hai người, tôi đang định đi tìm hai người đây, có thông tin trọng đại về vụ án cần báo cáo.”
“Hả, vừa gặp chúng tôi một cái là có ngay thông tin vụ án rồi à?” Tiểu Mộc ngạc nhiên ra mặt.
“Đương nhiên là có, nếu không sao tôi lại xuất hiện trước mặt hai người?” Soái Lãng mỉm cười.
“Không nói linh tinh thì chết à?” Phương Hủy Đình gắt.
“Đến giờ tôi còn chưa chết, chứng tỏ tôi không nói linh tinh, tôi phát hiện nghi phạm trọng đại, hai người chắc chắn không biết.”
“Ai?”
“Hắn!” Soái Lãng chỉ ngay Liên Côn Kiêu làm hắn giật mình: “ Người này hoành hành ngang ngược cả khu vực này, chèn ép hộ kinh doanh nhỏ khác, bắt họ phải nhập hàng của mình. Đã thế còn bán đồ kém chất lượng, có hiềm nghi lừa đảo... Nếu không hai người tra kho hàng của hắn, có thứ quá hạn, không nơi sản xuất, giả mạo, thậm chí là sản phẩm ba không - không hạn sử dụng, không nơi sản xuất, không kiểm định chất lượng.
“Chắc chắn đây là tên lừa đảo không chỉ lừa một hai người tiêu dùng, tra kho hàng của hắn xong tra tới sổ sách, trốn thuế lậu thuế, thiếu chi phí, tiền mặt không nhập sổ... Đủ phán 18 năm, hai vị có cần tôi giúp không?”
Rồi, chỉ huy hiện trường, hất nước bẩn ào ạt, ông chủ Liên mặt trắng bệch, rối rít: “Tôi, tôi, tôi... Không y, y, y...”
Ngốc cũng nghe ra từng câu từng chữ nói trúng tìm đen rồi, hắn cũng hiểu rồi, té ra người ta quen cảnh sát, quan hệ còn rất tốt, lần này sợ thật.
“Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.” Phương Hủy Định không nể mặt cho ngay một câu.
“À, thế thì không có việc gì của tôi nữa... Bái bai, gặp lại sau.” Soái Lãng kéo ngay Đỗ Ngọc Phân đi.
“Khoan.” Phương Hủy Đình ở sau gọi: “Đợi ở bên ngoài, nếu không cẩn thận tôi triệu tập anh.”
“Được, tôi đợi cô, không gặp không về.” Soái Lãng nói một câu đầy vẻ trêu ghẹo, tiếp đó đi thẳng một mạch.
Người đi rồi, Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy bắt tay tạm biệt ông chủ Liên, không nghỉ tới gặp chuyện này, Tiểu Mộc nói: “Không sao đâu, anh ta mà dám tới làm phiền anh gọi điện cho chúng tôi, có điều chuyện của chúng tôi, ông chủ Liên nếu có tin tức, nhất định phải thông báo nhé...”
Ông chủ Liên tất nhiên là luôn mồm vâng dạ, tiến hai vị cảnh sát ra cửa, chỉ muốn yên chuyện, nói: “Cảnh sát Mộc, Soái Lãng tới lấy hàng ấy mà, tôi thấy mọi người quen nhau, là người mình cả thì không sao, anh ấy muốn lấy hàng tới chỗ tôi là được.”
Tự nhiên vô hình trung lại thành chống lưng cho Soái Lãng rồi, Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy thừa biết, với tính Soái Lãng, thế nào cũng to gan gấp đôi.
“Chị Phương, chị bảo Soái tiền bối không quản con trai chú ấy à, vừa rồi nhìn anh ta rõ ràng chẳng khác gì đám XHĐ ép mua ép bán.” Mộc Đường Duy ra ngoài nói.
“Chú ấy mà quản nổi thì anh ấy có như bây giờ không?” Phương Hủy Đình dở khóc dở cười, ai ngờ gặp lại thế này đây.
“Chị bảo anh ấy đợi để cám ơn chuyện lần trước à?”
“Đừng, ngàn vạn lần đừng cám ơn, nếu không cái đuôi của tên đó sẽ vểnh lên trời đấy, lát nữa phải làm mặt nghiêm túc vào.”
Đh Thể Dục ở vị trí khá hẻo lánh, khu vực mới, đường mới, sáu làn xe rất rộng rãi, hoàng hôn ở đây đẹp vô cùng, vầng mặt trời nghiêng nghiêng phía tây, nhuộm toàn bộ vạn vật thành màu hoàng kim, cái nóng tan dần, gió mát vi vu phất qua cây cối bụi hoa, chính là lúc năng tan mát tới.
Đầu ngõ, bên xe, dưới cây, Soái Lãng đứng dựa vào cây nhìn hai vị cảnh sát ăn mặc chỉnh chu đi tới, Tiểu Mộc trắng trẻo đẹp trai, Phương Hủy Đình hiên ngang xinh đẹp, hai người như bước đều từ xa tới gần. Nếu như không phải bộ cảnh phục thì rất giống một đôi tình lữ.
Tiểu Mộc nghe kiến nghị của Phương Hủy Đình, chẳng những không cám ơn còn nhìn chằm chằm như nhìn nghi phạm, Phương Hủy Đình chẳng thân thiện, nhìn trái phái hỏi: “Ý, người kia đâu?
“Người nào?” Soái Lãng biết còn cố hỏi.
“Thì cái người áo lộ vai, quần lộ đùi ấy.” Phương Hủy Đình, giọng điệu quái gở miêu tả làm Tiểu Mộc phì cười, cô cũng cười theo, làm kế hoạch hỏng cả.
Soái Lãng chỉ cái xe đằng xa, Đỗ Ngọc Phân ngồi trong xe, còn đám Đại Ngưu thấy cảnh sát thì sớm chạy mất dẹp rồi, y giải thích: “Bà chủ của tôi đấy, hiện giờ chúng tôi bán đồ uống, tôi nói này chị Phương, đừng đánh giá người khác như thế, chị chê người khác ăn mặc hở hang, người ta không chừng chê chị cổ hủ.”
“A, không vui à, sao tôi thấy chẳng giống bà chủ, mà cứ như một đôi ấy. “ Phương Hủy Đình ngọt nhạt.
“Đúng, tôi cũng thấy giống, Soái Lãng, một tháng không gặp, tìm được tình yêu rồi à?” Tiểu Mộc đổ dầu vào lửa.
“Được rồi, cậu nhìn xem anh ta có giống nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu không, nếu có thì cũng là gian tình.” Phương Hủy Đình giọng rất chua.
“Hưởng ứng, cảm giác của nữ nhân là chuẩn nhất.” Tiểu Mộc lại nịnh.