Q1 - Chương: 347 Sĩ biệt tam nhật, quát mắt tương khán. (4)
“À, tôi hiểu rồi, hai chị em nhà ngốc không có việc gì làm tới trêu chọc tôi đấy à, không sao không sao, có chuyện thì cứ nói, không có chuyện gì tôi cũng lời phí lời với hai người.” Soái Lãng hơi khó chịu vì hai người này cứ lấy Đỗ Ngọc Phân ra trêu, mà giữa y và Đỗ Ngọc Phân hoàn toàn không có gì, hơn nữa trong lòng biết ơn nhất chính là chị Đỗ luôn tin tưởng mình, vì thế thấy chướng tai.
Tiểu Mộc nhận ra có vẻ hơi quá lời rồi, Phương Hủy Đình như cố ý: “Không có chuyện gì hết, anh có thể biến mất rồi đấy, cẩn thận, tôi thấy các anh phát triển thành XHĐ rồi, có ai mua đồ như thế không, nếu không có chúng tôi thì đánh nhau thật rồi chứ gì?”
“Chuyện làm ăn, hai người mù làm ăn không hiểu đâu, tôi có nói cũng phí công. Hai người không có việc gì nhưng tôi có, vụ án trọng đại, không nghe hối hận... Đừng bảo tôi dọa, có liên quan tới vụ án lừa đảo hai người đang làm đấy, tin không? Có điều tôi không dễ dàng nói ra đâu, trừ khi thanh toán chuyện lần trước, giờ tôi nhìn rõ rồi, tình cảm không có tác dụng, phải có chút phần thưởng chứ, ít ra phải có một tờ giấy khen chứ? Muốn biết không?” Soái Lãng vừa nói vừa quan sát.
“Vụ án đã kết thúc, nghi phạm đã sa lưới, anh bốc phét cái gì?” Phương Hủy Đình mặt lạnh tanh.
“Đúng, sao tôi cảm giác anh đang lừa chúng tôi.” Cứ gặp Soái Lãng là Tiểu Mộc lại không biết lời y nói là thật hay giả.
“Không đúng, hai người nói dối.” Từ vẻ hoài nghi của Tiểu Mộc, lại từ thể hiện rất kịch của Phương Hủy Đình, Soái Lãng phán đoán, hai con chim non này muốn muốn lừa y thì đợi kiếp sau.
Phương Hủy Đình ném cho Tiểu Mộc ánh mắt trấn áp, xì một tiếng khinh bỉ: “Đi, kệ anh ta, chúng ta là cảnh sát, phải phân rõ giới hạn với thành viên dự bị của XHĐ, sau này đường ai nấy đi.”
“Khoan.” Soái Lãng giơ ba ngón tay, kệ thái độ của hai người kia, nói một mình sau lưng: “Tôi nói ba câu thôi là sẽ biến mất, vụ án chưa kết thúc, hẳn mới bắt đầu, bây giờ chắc mới tìm được chút manh mối, mở rộng tìm kiếm người rút tiền hôm đó... Đây là loại công việc ngoại vi, chuyên giành cho con chim non kinh nghiệm không đủ, thiếu thực tiễn, đúng không?”
Rồi, có hiệu quả, hai ánh mắt đầy sát khí chĩa vào Soái Lãng, câu này quá tổn thương tự tôn.
“Thứ hai, hai người vẫn là một đôi ngựa mù, hai con ruồi không đầu, chẳng tra ra được cái gì.” Soái Lãng như cố tình khơi lên mâu thuẫn.
“Câu thứ ba, tới giờ vẫn chưa học được tin tưởng người khác, không có tiền đồ, tới giờ chưa biết người ta tổ chức phân phối rút tiền thế nào, rất không có tiền đồ, tới giờ chưa phát hiện cái tổ chức rải rác đó thành phần thế nào, đơn giản vậy mà không hiểu, càng không có tiền đồ... Thậm chí tôi muốn nói cho hai người, hai người lại không tin... Bỏ đi, tôi không có thói quen qua lại với người không có tiền đồ. Nói hết rồi đấy, biến đây.”
Nói xong đút tay túi quần đi luôn.
Tiểu Mộc định gọi, Phương Hủy Đình ngăn lại, nhìn Soái Lãng đi vào chiếc Toyota đỏ, chẳng thèm chào hỏi, cứ thế đi vào dòng xe bất tận.
Xe đi rất nhanh, tuy chưa tới phải tranh thủ từng giây từng phút, nhưng chẳng thong dong rảnh rỗi được, Đỗ Ngọc Phân vừa lái xe vừa báo cho Soái Lãng tình hình hiện tại: “Soái Lãng, đồn công an khu phong cảnh triệu tập chủ quán rồi.”
“Chị nói gì cơ?” Soái Lãng có vẻ thiếu tập trung, đợi Đỗ Ngọc Phân lặp lại lần nữa mới nhún vai” Không bao lâu sau cũng có cảnh sát bám đuôi chúng ta, cấp bậc còn cao hơn đồn công an nhiều, sợ gì chứ?”
“Hai người họ ấy à?” Đỗ Ngọc Phân không rõ quan hệ mấy người này ra sao, chẳng ra bạn, chẳng ra thù.
“Tôi đoán bọn họ cần manh mối, nên gãi ngứa vài câu, theo hay không là do họ thôi.” Soái Lãng cười rất gian.
“Cô gái ấy là ai?” Đỗ Ngọc Phân hỏi, ánh mắt nữ cảnh sát đó như muốn xoáy sâu vào tâm trí người ta, khiến cô nhớ như in, cảm giác không thoái mái.
“Nữ cảnh sát ấy mà, từng tìm tôi gây phiền phức.”
“Tôi thấy ánh mắt cô ấy nhìn cậu là lạ.”
“Lạ thế nào?”
“Là lạ chứ sao, lần đầu gặp tôi mà đã nhìn như kẻ thù chắc chắn giữa hai người có vấn đề.”
“Không thể nào, chị thấy giữa tôi và cô ấy có vấn đề, cô ấy lại thấy giữa tôi và chị có vấn đề, nhưng mà sự thực bất kể tôi với chị hay tôi với cô ấy đều chả có vấn đề gì xảy ra hết. Tôi biết nữ nhân các chị vĩnh viễn tò mò không biết mệt mỏi chuyện nam nữ, nhưng mà đợi có chuyện xảy ra rồi đã chứ...” Soái Lãng nói chuyện nam nữ chẳng đỏ mặt, có lẽ nhờ cô gái nào đó tôi luyện.
“Với tuổi của tôi đã có rất nhiều chuyện nam nữ rồi, thêm cậu nữa cũng chẳng sao... Có điều tôi chưa phát hiện ra cậu có chỗ nào khiến tôi động lòng.” Đỗ Ngọc Phiên lái xe dùng khóe mắt liếc một cái, nữ nhân đôi khi càng sở trường từ đề tài giới tính này thu lấy thỏa mãn cho mình.
Có điều nhầm đối tượng rồi, Soái Lãng rất nghiêm túc quay sang nhìn Đỗ Ngọc Phân, vẫn là trang phục tập thể dục buổi sáng, quần siêu ngắn, khoe trọn cặp chân dài trắng mịn, thò tay ra có thể chạm vào, áo ba lỗ càng khiến đồi ngực nổi bật, mái tóc đen buông xõa tôn làn da trắng, nhìn mặt bên, đường nén giữa mũi và môi, tựa như đường cong mời gọi.
Đỗ Ngọc Phân quay đầu sang trừng mắt, là nữ nhân thành thục, cô không ngại nam nhân mang ý đồ xấu xa gì với mình, nhưng cứ nhìn chằm chằm như thằng ngốc chẳng nói câu nào, ai mà chịu nổi.
Soái Lãng tỏ ra oan uổng: “Tôi nhìn chị động lòng là bình thường, không động lòng mới là bất thường.”
Câu trả lời làm Đỗ Ngọc Phân rất hài lòng.
Không ngờ Soái Lãng lại vẽ rắn thêm chân: “Lạ thật, vì sao nữ nhân khiến tôi lộng lòng nhiều thế, nhất là mùa hè.”
Đỗ Ngọc Phân cắn môi, ngực phập phồng một lúc mắng: “Nam nhân các cậu đều là thứ lưu manh, hận nữ nhân trên phố không trần truồng cho các cậu nhìn no mắt thì thôi đúng không?”
“Chị nói thế oan cho anh em chúng tôi rồi, thực ra nửa kín nửa hở như chị mới thu hút nhất ấy chứ.
Trong xe vang lên tiếng cười lớn của Soái Lãng, câu này đúng là nói trúng tâm lý nam nhân.