Q1 - Chương: 348 Tầng tầng sương mù, thuyền ai chìm nổi. (1)
Xe đi xa dần, Mộc Đường Duy ngờ vực hỏi: “Chị Phương, chẳng lẽ anh ta biết gì đó thật?”
“Không thể nào, vụ án do sở tỉnh dẫn sắt, trừ tổ công tác chúng ta ra thì trên cục đại đa số còn chẳng biết.” Phương Hủy Đình không tin.
“Nhưng anh ta nói không sai chút nào, chúng ta giăng lưới đầy trời, hiệu quả gần như không đáng kể, bao nhiêu ngày như vậy, trừ xác nhận một cái tên người, còn chẳng xác nhận được...” Tiểu Mộc nóng ruột, hào quang tìm ra manh mối lần trước đang rời xa, khiến chàng trai một lần hưởng mật ngọt nhớ mãi.
Phương Hủy Đình mấp máy môi mãi mà không nói được gì, bọn họ thực sự đúng là một đôi chim non, người thì chân ướt chân ráo ra trường, người toàn làm việc văn phòng thiếu thực tế nghiêm trọng, gặp ngay phải vụ án lớn, thực sự là mù tịt. Vừa được lãnh đạo chú ý không lâu, do không đóng góp được gì, lại bị đẩy ra thành nhân viên điều tra ngoài vi, cảm giác rất mất mặt.
“Hay là chúng ta hỏi anh ta, nhìn cách ăn mặc xem ra anh ta làm ăn tốt lắm, nói không chừng tụ tập một đám lưu manh làm chuyện gì xấu thì sao, nếu có chúng ta cũng nên biết ngăn cản chứ nhỉ... Không phải lần trước Soái tiền bối nhờ chúng ta quan tâm tới anh ấy à?” Tiểu Mộc thông minh được một lần, kiếm cớ thuyết phục cả hai.
“Chúng ta đang điều tra đám đua xe, rất có thể là những tên lưu manh thất nghiệp ngoài xã hội, Soái Lãng cũng tụ tập được một đám, anh ta trước kia cũng là thanh niên thất nghiệp còn gì, tính ra đám người đó chính là đồng nghiệp.... Đuổi theo, chúng ta phải điều tra cho ra.” Phương Hủy Đình cũng kiếm ra được một lý do rất thuyết phục.
Vì thế còn nhanh hơn cả Soái Lãng dự đoán, hai cảnh sát thực sự đuổi theo rồi.
………………… ………………. ……….
Khu phong cảnh, chuyện ngày càng phát triển theo chiều hướng không thể nào dự liệu được, bất kể là bên gây sự hay người bị hại, đồn công an là bên điều tra nhận thấy tình huống khác biệt lớn so với dự tưởng, không phân rõ nổi thực hư nữa rồi.
Lấy được ghi hình hiện trường một tiếng, người của phân cục hình sự không thu được nhiều thông tin giá trị, đại đa số chỉ nhìn thấy những bức tường người, có thể tưởng tượng khi đó hỗn loạn thế nào. Song tới 14 điểm tiêu thụ cơ mà, vẫn thu được vài điểm nghi vấn.
Ví như ở Phủ Thiên Các chụp được cái xe ba bánh chạy qua sau đó là sạp đổ xuống, chắc chắn là kẻ gây chuyện, nhưng người ta đội mũ cỏ che hết mặt, chỉ có thể dựa vào đặc điểm xe để truy lùng. Nhưng đồn trưởng Bạch hất gáo nước lạnh, ở đây toàn dùng loại xe nông dụng này để làm đủ thứ chuyện, ở thôn xung quanh có hơn 200 cái đấy, anh có muốn tra không?
Đương nhiên là không tra, có tra cũng chẳng đủ thời gian, cục trưởng Trần đã giục mấy lần rồi, chỉ một đám lưu manh phá hoại thôi, khó tới cỡ nào được, các anh là cảnh sát hình sự mà.
Lưu Thanh và trợ thủ lại căng mắt xem ghi hình, có rồi, nhà ai ở Mai Viên nuôi chó? Đồn trưởng Bạch chán nản, các anh hỏi sai rồi, nên hỏi nhà nào không nuôi chó thì tôi còn tra ra được, chứ nuôi chó à, đầu thôn tới cuối thôn, nuôi thả không đeo giọ, chạy nhông nhông suốt ngày, đồn trưởng Bạch dội nước lạnh tiếp.
À đúng rồi, ở Sường Hoài Đình chụp được rất rõ mấy kẻ lừa tiền, hỏi một cái, người đồn công an đều nhận ra, tên lùn là Uy Qua, tên mặt dài là Lại Mao, còn có hai anh em, lớn tên Hắc Đản, nhỏ tên Hắc JJ.
Nghe giới thiệu mới biết, toàn là loại thất nghiệp trong thôn Ngũ Long, cấp bậc ngang với lưu manh đường phố ở thành thị, bình thường dựa vào trộm cắp vặt là lừa đảo kiếm cơm, đừng nói đồn công an, lái xe hay tới đây đều chẳng lạ, thuộc loại cha mẹ chúng cũng không thương nổi, chẳng ai muốn chọc vào.
Đám này thối nát cỡ nào à, một cảnh sát còn kể, có khi mưa to không kiếm ăn được, mấy tên này còn dám tới đồn công an tránh mưa ăn chực... Hết cách, trừ cảnh sát ra làm gì có ai thèm quan hệ với cái loại người đó.
Lưu Thanh nghe mà á khẩu, biết cảnh sát cơ sở đôi khi phải tiếp xúc với cả loại người cặn bã này, không ngờ tiếp xúc nhiều sinh giao tình. Chỉ có mấy tên này là kẻ trực tiếp tham dự, Lưu Thanh và đồn trưởng Bạch cãi nhau.
Một muốn triệu tập, một thoái thác nói đám người này không có nơi ở cố định, không triệu tập được. Một kiên trì vụ án trọng đại phải phải người truy lùng, một thì nói sự thực bày rõ ra đó, chúng lừa có 3 đồng thôi, vì chuyện này triệu tập người ta cười gãy răng, loại lưu manh vô sản không thân, tìm được hay không, tìm ra rồi tra được gì hay không chưa rõ, nhưng chắc chắn bỏ kinh phí nuôi chúng rồi.
Tranh cãi không ăn thua, Lưu Thanh đành lôi phân cục trưởng Trần ra, thế là một cuộc điện thoại từ bên trên gọi xuống yêu cầu: Lập tức triệu tập.
Xe của Lâm Bằng Phi và phó tổng Diêm đỗ bên đường cách đồn công an không xa, liên tục nghe tin tức sự thể phát triển, có điều ngày một nhiều tin khiến ông ta sứt đầu mẻ trán.
Trước tiên là xe phóng vấn của ĐTH đi loanh quanh nửa ngày trời mới đi, trong quá trình đó Tần Nhiễm chặn xe bộc lộ thân phận, người trên xe cũng khách khí, nhưng nói mấy lời quan cách cái gì mà họ là tai mắt của dân, phải kiên trì nguyên tắc cầu thị, phải công bằng công chính. Thuận tiện ám thị, không chỉ họ, phóng viên báo tối Trung Châu cũng ở hiện trường, e lúc này đang biên tập báo tối rồi.
Cuống rồi, Lâm Bằng Phi triệu tập người phòng quan hệ xã hội, tới ĐTH và tòa báo tìm hiểu tình hình, lựa chọn đối sách. Nếu chân tướng đúng như Trần Nhiễm nói là quay được hiện trường hàng giả, đừng nói là cướp lại thị trường này, cả tổng công ty cũng tổn thất danh dự, hậu quả khôn lường.
Đồn công an tham gia rồi, chuyện chẳng sáng tỏ hơn mà chỉ càng mù mờ, lại lần nữa nhận được điện thoại của Diệp Dục Dân báo ghi hình hiện trường không thu được chứng cứ giá trị, Lâm Bằng Phi thở dài.
Ai ngờ được cái mảnh đất bé tẹo này lại khiến công ty sa vào vũng lầy chứ, vắt óc nghĩ xem sơ hở của mình rốt cuộc ở đâu, liệu có còn chuyện bất trắc nào đang ẩn giấu chưa bộc lộ không? Nghĩ mãi nghĩ mãi làm tổng giám đốc Lâm đau đầu vát vất như muốn nôn, ông có linh cảm chẳng lành, chỉ sợ mình lật thuyền trong mương.