← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 349 Tầng tầng sương mù, thuyền ai chìm nổi. (2)

Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân đứng ở xa không dám tới gần, trao đổi với phó tổng Diêm một phen, tình hình không lạc quan. Theo như tin tức thăm dò được, đối tượng nghi vấn vụ án chĩa cả vào thôn Ngũ Long, vậy không đúng với mục tiêu ban đầu của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ đi đấu với thôn dân à? Thắng thì sao? Người ta là địa đầu xà ở đây, sau này cứ thi thoảng lại phá một chập, dù lấy lại thị trường này cũng không đáng với rắc rối đem lại.

Đến khi tổng giám đốc Lâm cho gọi bọn họ, cuộc trò chuyện mới kết thúc, phó tổng Diêm là người hiểu nhân tình thế thái, còn vỗ về Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân rồi mới về xe.

Lâm Bằng Phi ngồi ở ghế phụ lái, đợi phó tổng Diêm đi lên hỏi: “Phía ĐTH đã có tin gì chưa?”

“Chưa có.”

“Thế báo tối?”

“Cũng chưa có.”

“Ài, tôi thực sự không dám nghĩ còn bao nhiêu bất trắc không cẩn thận chút liền sinh ra.”

“Tôi thấy vấn đề không lớn, tối đa là uy hiếp chúng ta, tranh thủ ít nghiệp vụ quảng cáo thôi, chuyện chưa có kết luận, họ không dám tùy tiện đưa ra. Quan trọng là mấy thứ họa hại kia, một ngày không trừ không chừng sẽ sinh ra chuyện gì đó.” Phó tổng Diêm lần này thực sự ý thức được sự nguy hại của đám người mà họ luôn coi thường rồi.

Lâm Bằng Phi lắc đầu: “Anh định trừ như thế như thế nào, chẳng lẽ lại thuê sát thủ giết người, đừng nói chúng ta không dám, nhưng đẩy chuyện tới mức đó, có khi y dám.”

“Kỳ thực ai cũng biết chỉ cần có chuyện thì kẻ gây chuyện là bên được lợi lớn nhất, chúng ta hoạt động ở phân cục, để bên này chĩa mũi giáo vào chủ quán bán lẻ và bên cung cấp sản phẩm. Chỉ cần có được chút nghi vấn thôi, để cảnh sát bắt giữ chúng dăm ba ngày là xoay chuyển được.” Ý phó tổng Diêm là gạt bỏ hết băn khoăn, nhắm thẳng vào mục tiêu.

“Y có khi sớm nhìn trúng ý đồ của chúng ta rồi, e đã có cách bảo hộ, với lại bằng chứng có gì đâu mà tra?”

“Tổng giám đốc, anh đúng là người trong cuộc thì mơ hồ, chính vì không có bằng chứng nên mới cần tra mãi.”

A, lời này thú vị đấy, Lâm Bằng Phi ngẫm nghĩ, người cộng sự nhiều năm lại lần nữa làm túi khôn cho ông ta.

“Mười mấy điểm tiêu thụ của chúng ta đều bị phá, đây đâu phải chuyện mấy thôn dân làm được, nói không có kẻ lập kế phía sau ai tin, tội danh xúi bẩy quần chúng gây nguy hại xã hội... Chỉ cần cảnh sát lần theo người bán lẻ mà tra thì sớm muộn cũng có người để lộ thôi.”

“Chỉ cần tra tới người xung quanh y, cho triệu tập hoặc bắt giữ, ai chẳng biết y là nhân vật linh hồn của đội ngũ đó, chỉ cần y bị khống chế, với quan hệ của anh đâu khó làm chuyện này? Cứ mỗi ngày triệu tập y, chỉnh cho y không làm gì được, rắn tới mấy cũng thần kinh suy nhược.” Phó tổng Diêm làm động tác chặt xuống, vẻ mặt rất cáo già.

Cách này có thể, làm đối phương mỏi mệt, không gây thêm mâu thuẫn, Lâm Bằng Phi gọi điện ngay cho cục trưởng Trần, cục trưởng Trần rất nghĩa khí thông báo cho người của mình vẫn còn ở địa phương, gây áp lực với đồn công an. Còn gọi cho cả đồn trưởng Bạch, thể hiện quan tâm với vụ án, đề cao tính chất nghiêm trọng của hành vi gây rồi trật tự trị an, làm ảnh hưởng hài hòa xã hội, đây có thể manh nha của tổ chức XHĐ nguy hiểm, cần sớm tìm ra kẻ cầm đầu.

Kết quả là: Triệu tập chủ quán.

Lâm Bằng Phi nhanh chóng nhìn thấy hiệu quả từ cuộc điện thoại của mình, mấy chiếc xe rời đồn công an, khiến ông ta lấy lại lòng tin và sự ưu việt đã sắp đánh mất.

Đấu tranh bắt đầu từ đây, trong quãng thời gian một giờ trước khi dọn quán, có bảy tám chủ quan bị cảnh sát dùng xe mô tô hoặc xe hơi đưa về. Hiện giờ thông tin phát triển tiện lợi làm chuyện này lan truyền đi, người thân của chủ quan đó kéo tới đồn công an, ngoài hành lang dần dần tụ tập hơn 30 người...

Trong đồn công an đang bận rộn khẩn trương, đồn trưởng Bạch chạy qua chạy lại giữa mấy phòng cảnh vụ, các dân cảnh ghi lời khai, theo thói quen hỏi tên, tuổi, quê quán và sự kiện xảy ra ngày hôm nay. Đám chủ quán này đâu phải dễ đối phó, một mực khẳng định Phi Bằng bán hàng giả làm đám đông phẫn nộ đập phá quán, đều biết tội mình bé như con kiến nên lưng thẳng lắm chả sợ gì.

Đồn trưởng Bạch làm người tốt đến chẳng ai sợ cả, nhưng còn có người phân cục hình sự, khỏi cần phải nói, tên trộm lừa chạy mất rồi, chỉ còn lại bọn đứng canh gác, muốn khuất phục họ không khó, song cần có thời gian. Nhưng chuyện này không có thời gian, phân cục trưởng gây sức ép, cảnh sát hình sự mà không phá nổi vụ án trị an nho nhỏ, để lãnh đạo phê bình thì thể diện còn đâu. Với lại thấy ngoài đồn công an ngày một tụ tập đông người, sợ đêm dài lắm mộng.

Vì tổ trưởng Lưu Thanh và đồng nghiệp chuyên môn chọn một người tuổi không ít, trông tướng mạo cũng thật thà, định hỏi chuyện, ai ngờ Lão Hứa đã đường hoàng nói: “Phóng viên đã ghi hình cả rồi, anh còn hỏi tôi làm gì... Tôi, Hứa Lão Duệ, ủy viên ủy ban thôn Ngũ Long, Đảng viên, tôi lấy Đảng ra đảm bảo, tôi không biết gì.”

Khiếp, chỉ hỏi chuyện thôi mà cứ như anh dũng tụ nghĩa vậy, giả kinh khủng, dân cảnh ở bên cười trộm, đồn trưởng Bạch không cười, có điều chuẩn bị cười rồi: “Lão Hứa, tôi vốn tin anh, nhưng anh thề một cái làm tôi thấy đáng nghi.”

“Các anh không tin một Đảng viên lâu năm thì các anh tin cái gì? Các anh không tin Đảng thì tin cái gì? Nhất quyết không tin thì tôi nói đồn trưởng Bạch sai phái tôi đấy, có tin không?” Lão Hứa trông thật thà mà chẳng thật thà tẹo nào.

Đồn trưởng Bạch vỗ bàn: “Có kiểu ngậm máu phun người thế à, nếu không phải nể anh là cán bộ thôn thì vì câu này tôi đã bắt giữ anh rồi.”

“Dọa ai thế hả, Đảng viên xưa nay không sợ cường quyền, anh dám áp bức, chúng tôi dám phản kháng, cùng lắm thì toàn thôn đi lên trên kêu oan.” Lão Hứa đối đầu chan chát, chỉ trích cảnh sát không tra bọn bán hàng giả, chuyên môn gây chuyện với dân.

Đang trong giai đoạn triển khai hoạt động chỉnh đốn kỷ luật toàn quốc, ảnh hưởng lớn với cơ sở, đặc biệt thái độ với quần chúng chuyển biến lớn. Ví dụ loại tình huống này, dân cảnh rất khách khí, an ủi các chủ quán đang tức giận, có điều không ăn thua, chủ quán thao thao bất tuyệt chỉ trích ban quản lý khu phong cảnh, liệt kê đủ tội của ban quản lý, đòi viết đơn kiện tại chỗ.

Loạn rồi, Lưu Thanh cấp sinh trí gọi trợ thủ tới mật mưu vài câu, trợ thủ đi tìm người của Cty Phi Bằng đang đợi ngoài đồn, sau đó Lưu Thanh và Diệp Dục Dân gặp mặt, quyết định dùng biện pháp đánh nhanh diệt gọn. Không lâu sau đặt một cái tên lên trước mặt đồn trưởng Bạch, triệu tập người này, theo như bên tiêu thụ phản ánh, đây là đối thủ cạnh tranh của họ, là nhà phân phối hàng ở đây, tôi hoài nghi y có liên quan...

Tờ giấy có tên Soái Lãng và địa chỉ kèm theo.

....

Lão Thường đá xoáy Đảng viên rất thâm, ví dụ có thằng béo làm ở cục môi trường cũng là Đảng viên.