← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 350 Tầng tầng sương mù, thuyền ai chìm nổi. (3)

Đài ngắm cảnh ở sạn đạo sinh thái, trên đầu là trời cao mây bay, dưới chân là Hoàng Hà cuồn cuộn, tịch dương đã xuống, sắc trời tối dần, Soái Lãng đứng dựa lan can rất lâu, tới khi nhận được điện thoại triệu tập.

“Cậu thực sự muốn đi à?”

“Đương nhiên phải đi.”

“Phản ánh tạm thời không có chứng cứ, vì sao không trì hoãn?” Đỗ Ngọc Phân hỏi.

“Chuyện này không trì hoãn được, không chỉ phía họ, mà chúng ta cũng thế, nếu không giải quyết nhanh mà cứ để chuyện nhập nhằng, hơn 3 vạn két hàng sẽ đè bẹp chúng ta, chuyện này nhờ chị hết.” Soái Lãng dặn dò cẩn thận.

“Vậy nhỡ...” Đỗ Ngọc Phân đầy một bụng lo âu mà không biết phải nói sao.

Soái Lãng nhìn thấy đôi mắt đầy quan tâm, cuộc đời y không có mấy người khác giới lo lắng cho như thế, vì ít mà mới quý, nét mặt không đành lòng, không nỡ ấy từ một cô gái xinh đẹp, nam nhân nào không cảm động, chỉ là trong lòng y có hình bóng tuyệt mỹ, đó là tình cảm không thể thay thế, cười nói: “Chị đừng lo, sự kiện hắc ngục ở Trung Quốc này không có mấy đâu, số tôi không tệ tới mức gặp phải.”

Vừa rồi bốn mắt giao lưu, Đỗ Ngọc Phân gửi gắm ám thị vào đó, chờ đợi một cái ôm, một cái vuốt ve, một nụ hôn, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, không khỏi thất vọng.

“Đi đi, trời sắp tối rồi...” Soái Lãng nhìn đồng hồ, đã 7 giờ hơn, thúc giục.

Đỗ Ngọc Phân quyến luyến về xe, nhìn qua cửa sổ tới khi Soái Lãng biến mất mới đạp ga về thành phố, gọi điện cho Đại Ngưu đợi lệnh. Cô vốn không quá thiết tha trong cuộc đấu tranh này, còn nhiều lần khuyên Soái Lãng dừng tay, nhưng bây giờ không đè bẹp Phi Bằng, người gặp họa sẽ là Soái Lãng.

........................................................

Trời tối dần, đèn năng lượng mặt trời của khu phong cảnh không chạy nữa, đồn cảnh sát cách sạn đạo sinh thái không xa, ở đây đã triệu tập tới 22 chủ quán. Lưu Thanh quyết không bỏ qua, thậm chí dùng cả thủ đoạn thẩm vấn hình sự với người dân. Thực ra chuyện không khó, nhưng có kẻ cố ý làm chuyện đơn giản phức tạp hóa, chỉ là trong mắt dân nhà nghề thì chẳng là gì, chỉ mấy trò làm loạn thị trường, đục nước béo cò thôi.

Ví như Lưu Thanh triệu tập một chủ quán không ở thôn Ngũ Long, dùng tới thủ đoạn chia rẽ: “Tôi biết anh không phải ở thôn Ngũ Long, cũng biết anh không gây chuyện, nhưng anh phải biết gì đó, anh không nói cũng được, tôi có quyền tạm giữ 48 giờ để điều tra.”

Không phải mất hai ngày làm ăn à, đánh trúng túi tiền người ta rồi.

Ví dụ như kiếm người ánh mắt luôn né tránh, nói chuyện loanh quanh không vào chủ đề chính, sau đó Lưu Thanh bất thình lình làm một câu: “Tưởng tôi không biết kẻ cung cấp hàng giở trò à, bọn chúng trộm lừa, các anh rút cọc, xảy ra chuyện người ta chạy mất, các anh chạy đi đâu? Anh cho rằng phá điểm tiêu thụ của người ta là xong à? Trách nhiệm phá hoại sẽ tính hết lên đầu các anh.”

Bắt đầu gây mâu thuẫn nội bộ, chủ quán dao động rồi.

Hỏi đi hỏi lại cũng ra manh mối, đúng là có kẻ đứng sau xúi giục, đuổi điểm tiêu thụ khỏi khu phong cảnh.

Nhưng chưa đủ.

Dù có cái tên Diệp Dục Dân cung cấp, nhưng đột phá làm sao, sao để mấy người này nói ra cái tên đó, nói không rõ ràng cũng được, chỉ cần cái tên “Soái Lãng” xuất hiện trong lời khai của các chủ quán, hắn có cách định tội, có câu trả lời cho lãnh đạo đây. Lưu Thanh đang suy ngẫm có dân cảnh đi vào gọi: “Tổ trưởng Lưu, triệu tập được Soái Lãng về rồi.”

“Hả? Nhanh thế, hiệu suất của các cậu thật cao.” Lưu Thanh ngạc nhiên, mời 15 phút từ khi phát lệnh triệu tập.

“Không phải, là anh ta tự đến, ở ngay cổng.” Dân cảnh đáp.

Lưu Thanh đẩy ghế cùng trợ thủ chạy ra, chuyện này ngoài dự liệu, vừa ra cửa phanh ngay lại... Còn cách rất xa, tới 50 mét, ngoài cửa sắt, có người được đám đông vây quanh đi tới đồn công an, đâu có giống bị triệu tập, không khác gì ra đường hoan nghênh, người nhà chủ quán liên tục nắm tay y nói gì đó. Vội vàng tới gần hơn, nghe được một bác gái đang hỏi.” Tiểu Soái, cậu cũng bị gọi tới đây rồi à, thế thì mai chúng ta phải làm sao?”

Soái Lãng cười trấn an: “Cứ làm ăn như bình thường thôi, hàng vẫn ở đó mà, sẽ có người đưa hàng cho thím.”

Lại có bà chị bế con lo lắng tới gần Soái Lãng, thì thầm: “Cảnh sát không bắt cậu, sao cậu tự nộp mình làm gì? Trong thôn không ai khai ra hết, đừng nghe họ dọa.”

Mặc dù là kết hợp lợi ích thôi, song sự quan tâm này vẫn làm Soái Lãng có chút ấm lòng, thoải mái nói: “Cảnh sát bắt tôi làm gì, họ bắt bọn làm hàng giả đấy.”

Ông già gạt đám đông đi tới: “Tiểu Soái, Lão Hứa, Dương Oa, đều bị đồn công an gọi rồi, mai buôn bán ra sao?”

Câu trả lời của Soái Lãng là: “Ông yên tâm, cháu tới đây rồi, lát nữa họ sẽ ra thôi.”

Thời gian qua chàng trai này ở thôn Ngũ Long, sáng sớm cùng họ đi bày hàng, giúp đỡ vác hàng dọn dẹp, tối về cùng ăn cơm uống rượu đánh bài. Gặp ai cũng chào chú chào dì rất hiền lành thật thà. Quan trọng hơn nữa lại còn giúp mọi người kiếm được tiền nhiều hơn trước, giờ đây có chuyện một cái liền đứng ra, rõ ràng dù xảy ra chuyện cũng không đẩy lên người thôn dân, đúng là chàng trai tốt.

Bầu không khí vô cùng nhiệt liệt, hai vị cảnh sát hình sự cũng nhận ra ngay, đây đúng là kẻ đứng sau thao túng tất cả rồi, không ngờ y dám ngông nghênh tới đồn cảnh sát, đây không phải thằng ngốc thì có bối cảnh.

Ngoài mặt đường, đỗ một chiếc Audi, một chiếc Huyndai, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân đứng ngoài xe ngớ người, không nghĩ chuyện dễ dàng như vậy, Soái Lãng tự nộp mình. Trong xe phó tổng Diêm và Lâm Bằng Phi bất an, đáng lẽ gặp phải chuyện này Soái Lãng sẽ phải trốn tránh, ai ngờ người ta ngang nhiên tới nơi, gan thực sự quá lớn, căn bản không coi chuyện này ra gì.

Soái Lãng đột nhiên dừng lại, hơn năm mươi người cũng dừng theo, y gạt đám đông đi tới phía Tần Nhiễm, Diệp Dục Dân, giọng nói chân thành mà quan tâm: “Trợ lý Tần, chủ quản Diệp, xin hãy chuyển lời với tổng giám đốc của Phi Bằng các vị vài câu, làm ăn thì làm cho đàng hoàng, đừng bày mấy trò bàng môn tà đạo ra. Các vị chỉ huy cảnh sát bắt tôi thì sao nào, dù tôi có bị bắt chăng nữa, các vị cho rằng thị trường này sẽ của các vị sao? Nếu có một ngày, có người dùng thủ đoạn tương tự với các vị, các vị sẽ thấy khó chịu là sao.”

-“A, thì ra là bọn chúng.”

“Người của Phi Bằng, chính bọn chúng đứng sau sai phái cảnh sát bắt người nhà của chúng ta.”

“Đám người này coi ai ra gì nữa không, trước kia bán hàng như bố thí cho người khác, từ lâu đã biết không phải kẻ tử tế rồi mà.”

Thôn dân ở sau xì xầm chỉ trỏ, làm Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân như có gai đâm sau lưng, không cả dám đáp lời Soái Lãng, hối hận sao lại đứng đây.

Soái Lãng nói xong đi thẳng tới cổng đồn công an, giơ tay hô vang: “Các vị hương thân, các chú các thím, các anh các chị, sau này tôi định ở lại thôn Ngũ Long, sống ở bên Hoàng Hà, trở thành người cùng thôn với mọi người, mọi người có hoan nghênh không?”

“Hoan nghênh!”

“Hoan nghênh!”

Tiếng hoan nghênh không dứt bên tai, tiếp theo đó là vỗ tay rào rào, thôn dân phấn chấn nói cười, tạm thời quên cả sự việc trước mắt. Cảnh sát đã ra ngoài, nhìn cảnh này không dám tới triệu tập y, Soái Lãng vất vả lắm mới ra khỏi đám đông vào đồn, đồn trưởng Bạch phí công khuyên, mọi người về đi, có điều chả ai nghe ông ta, vẫn tụ tập ở đó.

Soái Lãng đi vào, đồn trưởng Bạch cũng vào theo, lát sau Hứa Lão Duệ đi ra, sau đó lần lượt là các chủ quán khác, tên trộm lừa đã tới rồi, những kẻ rút cọc không ai quan tâm nữa, thả ra cho yên chuyện. Ai dè bọn họ tính nhầm rồi, những người được thả không đi, còn tụ tập với nhau thì thầm không biết thương lượng cái gì.

Cứ nhìn tình hình này thì đủ biết chuyện không dễ dàng diễn ra như ý muốn của đám người Phi Bằng.