Q1 - Chương: 351 Sợ bóng sợ gió, phục binh bốn bề. (1)
Do bị đám thôn dân nhận ra, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân không dám ở gần đồn công an nữa, họ lái xe tránh đồn công an một quãng. Thế nhưng thời gian dài không có điện thoại của Lưu Thanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, họ không sao phán đoán được, đã ai vào nơi này đâu mà biết. Cả người nghĩ ra chủ ý này là phó tổng Diêm cũng không hiểu nổi dụng ý của Soái Lãng, không biết y định giở trò gì, nhưng ông ta không dám tự tin có thể cầm chân được y nữa.
Lại qua một lúc nữa, thêm hai xe của phân cục cảnh sát tới nơi, Lâm Bằng Phi mừng thầm, đây là kết quả cục trưởng Trần coi trọng cao độ, ở chuyện này cục trưởng Trần cho thể diện không nhỏ. Dưới áp lực mạnh mẽ của cảnh sát, dù có một sơ hở nhỏ nhất, cũng đủ vĩnh viễn đá Soái Lãng khỏi cuộc chơi rồi.
8 giờ 45 phút, sau khi Soái Lãng vào đúng một tiếng, nhóm người Phi Bằng rốt cuộc nhận được tin tức, phòng quan hệ xã hội của công ty đã hiệp thương với ĐTH và tòa báo, tạm thời áp tin tức liên quan tiêu thụ hàng giả bị du khách tấn công, cái giá chắc chắn không hề nhỏ, mười mấy vạn tiền mua quảng cáo là khó tránh khỏi.
Tổn thất này Phi Bằng gánh được, nhưng chỉ vì một thị trường nho nhỏ này thì lại là cái giá quá lớn rồi.
9 giờ 15 phút, điện thoại của Diệp Dục Dân, Tần Nhiễm, Lâm Bằng Phi, phó tổng Diêm đồng loạt reo lên.
Diệp Dục Dân vừa bắt mày, bên kia điện thoại có người tức tối chất vấn: “Chủ quản Diệp, sao lại có người bán đố uống số lượng lớn trong khu vực của tôi, đúng, là Cocacola, Sprite và Hồi Nguyên, ở chợ đêm Tây Nhai, bán được một lúc lâu rồi …”
“Không thể nào, nhà bán buôn của công ty có hợp đồng mà, cậu nhìn rõ chứ, nhiều không?”
“Hai xe tải, anh bảo chúng tôi làm ăn thế nào đây? Công ty đảm bảo cung cấp độc quyền cho chúng tôi cơ mà, chuyện này là thế nào?”
“Chờ chút, ông chủ Đường, anh chớ nóng, tôi xử lý ngay.”
“Các anh xem mà làm, các anh không quản người khác tới chỗ tôi bán hàng, tôi chả sợ gì mà không nhảy vào chỗ khác.”
“Đừng đừng, ông chủ Đường làm thế chỉ thêm loạn thôi, anh ghi lại số xe, tốt nhất chụp ảnh lại hiện trường, tôi nhanh chóng giúp anh nghĩ cách.”
Sau một hồi trò chuyện không khác gì cãi nhau, khó khăn lắm mới vỗ về được nhà bán buôn họ Đường, chưa kịp xác nhận, lại có người tới quảng trường Trung Nguyên bán hàng. Ở đó đông người, quy mô thị trường không kém điểm du lịch nhỏ, mỗi khi trời nóng người dân ra đó vui chơi hóng mát cực đông tới tận khuya, cũng có hai xe, mười mấy người bán hàng.
Diệp Dục Dân nghe khiếp hãi, cúp điện thoại quay sang Tần Nhiễm, Tần Nhiễm cũng nhận được điện thoại tương tự, ở phố thương nghiệp Á Tế Á và gần Đh Trung Châu.
Chuyện đáng sợ nhất rốt cuộc đã xảy ra rồi, hai người đồng loạt mở cửa xe chạy tới xe tổng giám đốc, mà xe phía trước cũng mở cửa, phó tổng Diêm và Lâm Bằng Phi nóng ruột xuống xe.
Bốn người trao đổi tin tức, liên tục có người gọi điện tới, giờ còn thêm siêu thị Gia Hòa, Gia Lợi cũng bắt đầu nhập hàng số lượng lớn của bên khác, nhà bán buôn trong khu vực nổi điên, đến hiện trường đã muộn, ai có ít quan hệ chút gọi cho Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm, mấy nhà buôn lâu năm của Phi Bằng trực tiếp gọi điện cho tổng giám đốc, bày tỏ bất mãn.
“Hỏng rồi, tất cả đều ở trung tâm thành phố, bọn chúng bán ngang giá kênh tiêu thụ của chúng ta, hoàn toàn cố ý phá thị trường.” Tần Nhiễm xem di động, tìm kiếm vài địa điểm trên bản đồ, lấy quảng trường Trung Nguyên làm trung tâm, đó là khu vực mẫn cảm nhất, tập trung nhiều nhà buôn của họ, đây là mùa tiêu thụ nóng, cả thành phố tranh nhau nguồn hàng, nếu có tin tức giảm giá, còn chẳng lan như lửa cháy đồng hoang.
Diệp Dục Dân xem bản đồ điện tử lẩm bẩm: “Liệu có phải là bọn chúng không?”
“Trừ bọn chúng ra thì còn có ai được nữa ... Á, tôi nhớ ra rồi, bọn chúng còn Đỗ Ngọc Phân, cô ta là người trong nghề, mọi người xem, quảng trường, phố thương nghiệp, siêu thị, đều là nơi lợi nhuận cao, hơn nữa cách làm này rõ ràng chính quy hơn phong cách của Soái Lãng.” Tần Nhiễm phân tích.
Chát một cái, phó tổng Diêm vỗ trán, thất sách rồi, sao lại vô tình quên đi cô gái đó, nói một câu bằng lương tâm, Đỗ Ngọc Phân là một nửa sức mạnh của Chính Nùng, về năng lực lẫn kinh nghiệm ăn đứt cả Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân, vừa kinh nghiệm lại khôn khéo.
Nhưng tất cả bị thu hút hết về Soái Lãng mà bỏ quên cô gái này.
Lâm Bằng Phi nãy giờ không nói một lời, thế nhưng đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng cho thấy trong lòng ông ta bất an thế nào, chuyện này xuất hiện quá bất ngờ, rõ ràng là đối phương báo thù chuyện ở khu phong cảnh, vì cách làm này tuy làm loạn thị trường của Phi Bằng, nhưng nói cho cùng đối phương cũng không được lợi ...
Đối phương có nguồn hàng rồi, nếu không tối đa chỉ hư tương thanh thế, quấy phá khu vực nhỏ, không thể tấn công toàn diện thế này.
Hệ thống giá cả của Phi Bằng rất chặt chẽ, không khi xuất hiện dao động khiến giảm giá lan đi với quy mô lớn, tổn thất có thể lên tới hàng ngàn vạn, còn cả các nhà phân phối của họ nữa, xích mích là khó tránh khỏi.
“Mau, mau nghĩ cách tìm Soái Lãng đi.” Rốt cuộc Lâm Bằng Phi đứng lại, an bài hành động: “Mau tìm Soái Lãng, nói chấp nhận đàm phán với y, y có điều kiện gì cứ đề xuất, chuyện này nhất định phải chặn lại, khu vực trung tâm này có ảnh hưởng lớn giá cả nơi khác, một khi lan ra mạng lưới tiêu thụ toàn thành phố, chúng ta bị tụt hậu không chỉ một hai năm ... Đi đi, sao đứng yên thế?”
Cả đám miệng đắng nghét vì sao đứng yên à? Phó tổng Diêm chỉ đồn công an: “Tổng giám đốc Lâm, Soái Lãng ở trong đó chưa ra.”
“Hả .. Ài ...” Lâm Phi Bằng chợt nhớ, người ta bị mình dùng áp lực đưa vào đồn rồi, đi thêm vài vòng nữa, cắn răng an bài: “Tiểu Tần, Dục Dân, trở về thành phố, tổ chức người tới hiện trường, không cần biết chúng có bao nhiêu hàng, giá cả thế nào, mua hết lại ... Nhất định mua hết toàn bộ, có thể nhờ bán buôn thu hồi hộ ...phòng thị trường, phòng quan hệ xã hội, đội xe, toàn bộ do hai người điều động.”