← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 352 Sợ bóng sợ gió, phục binh bốn bề. (2)

“Quay lại quay lại!” Hai người lập tức nhận lệnh đi ngay, nhưng chưa được mấy bước đã bị Lâm Bằng Phi gọi lại, có điều ông ta mở miệng mấy lần không nói được, rõ ràng đang rối trí cực độ, mất một lúc mới tổ chức được ngôn ngữ ra lệnh: “Kho hàng, bọn chúng cần kho hàng, nếu như có một lượng hàng lớn thì phải có kho hàng tương ứng, nhất định phải tìm ra kho hàng, thu hồi toàn bộ... Soái Lãng đã vào rồi, người còn lại chẳng qua chỉ là những kẻ nhắm vào tiền thôi, cho bọn chúng tiền, còn hàng thì nhất định phải thu hồi.”

“Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tôi biết kho hàng của bọn chúng khả năng ở đâu.” Diệp Dục Dân ngay lập tức nghĩ tới bãi hàng cực lớn ở nhà ga, không thì bọn chúng cái kho ở đường Thái Viên.

Hai người chạy về xe, khởi động phóng đi như làn khói, dọc đường điện thoại không ngớt, an bài những nhà buôn kia tới hiện trường thương lượng, sai nhân viên phân phối hàng của phòng thị trường khẩn cấp tới nơi, tức thì toàn bộ công ty đều hành động.

Ở nơi xe rời đi, dưới ánh đèn, Lâm Bằng Phi đi bộ suy nghĩ rất lâu, không ngừng có điện thoại gọi tới, tức giận ném điện thoại cho phó tổng Diêm, phó tổng Diêm nhận điện thoại toàn bộ trả lời sẽ giải quyết ngay rồi cúp.

“Ôi cái thằng tiểu vương bát đản đó, trước khi chết cũng không quên cắn chúng ta một cái …” Lâm Bằng Phi tức tối mở cửa xe, hạ thấp lưng ghế rồi rồi nằm xuống, rồi lại như nằm phải bàn chồng ngồi bật dậy.

“Tổng giám đốc Lâm, chúng ta làm như vậy có phải hơi chút được không bằng mất rồi không?” Phó tổng Diêm vào xe nói, không biết là nói chuyện được mất thị trường hay được mất ở chuyện này.

“Không dừng lại được nữa rồi, chuyện vượt tầm kiểm soát rồi, giờ cả chúng ta cũng không thể quyết định nữa... Chẳng lẽ giờ tôi lại bảo cục trưởng Trần thả y ra? Người ta không trở mặt với tôi mới lạ.” Lâm Bằng Phi nhìn về phía đồn công an đèn sáng trưng, có chút cảm giác cưỡi hổ khó xuống.

Còn phó tổng Diêm lại nghĩ tới mấy ngày trước Soái Lãng tới đàm phán hòa bình, ông ta trịch thượng gạt phắt đi, giờ hối cũng muộn.

Cứ thế này sẽ lưỡng bị câu thương mất, thiệt hại lớn hơn tất nhiên là họ.

Thành phố, đường Trung Nguyên, kho hàng sau siêu thị Gia Gia Lợi, sau khi hai chiếc xe hàng đi vào, Trình Quải gọi điện báo cáo cho Đỗ Ngọc Phân hàng giao xong, xe phanh két dừng bên đường, không ngờ có một chiếc Hoa Thần màu đỏ đỗ xiên xiên chắn trước xe hàng, tức giận rầm một cái đẩy cửa xe nhảy xuống.

“Mẹ mày có mọc mắt không, tao đâm bỏ mẹ mày giờ.”

Thằng ngốc sợ thằng lỗ mãng, lỗ mãng sợ kẻ tàn ác, gặp nhau giữa đường hẹp, phải có khí chất kẻ ác áp đảo tất cả, Trình Quải chửi một cái, hai lái xe và người đưa hàng đều nhảy xuống. Bọn họ biết mình đang làm việc gì, nên chuẩn bị cho khả năng có thể xảy ra rồi, thích chơi là chơi ngay.

Không ngờ ở trong xe Hoa Thần đi ra một nam một nữ, nữ khá xinh xắn mặc váy hai dây ngắn ngắn cũn cớn hở hàng lại còn đi dép lê, nam mặc quần thụng mát mẻ, đều chừng trên ba mươi, từ xa đã chắp tay: “Xin lỗi, xin lỗi huynh đệ, tôi là Đường Địch của điểm phân phối hàng Tân Vượng đường Trung Nguyên.”

Chắp tay, cười lấy lòng, đưa danh thiếp.

Trình Quải nhìn hai người này, chắc là từ trong nhà chạy ra: “Anh không biết tôi phải không?”

“Mắt kém, mắt kém …” Nam nhân rối rít nói.

“Tôi thì biết anh, nghe nói chiều này có người muốn lấy hàng chỗ anh, anh không cấp, đúng không? Huynh đệ, đây là báo ứng, biết thế nào gọi là tiên lễ hậu binh không? Đây chính là tiên lễ hậu binh đấy, anh nghĩ đi, chúng tôi kiếm được hơn 10 vạn két, đủ dùng rồi, anh không cấp, giờ lại không cho chúng tôi bán à? “ Trình Quải xỉa tay vào thẳng mặt ông chủ Đường.

Ông chủ đường trăm cái hối, ngàn cái hận, hết chắp tay rồi lại vài, nói khó: “Đại ca, tại tôi mắt kém, đắc tội với anh... Nhưng không thể làm như thế, anh bán với giá không khác giá chúng tôi nhập vào là bao, anh bảo sau này chúng tôi làm ăn ra sao... Mong anh nương tay, tôi không nên đắc tội với các anh, các anh xung đột với công ty chúng tôi, đừng làm khó đám nhà nghèo chúng tôi chứ.”

“Thế này mà còn là nhà nghèo à?” Trình Quải chỉ xe của hắn, ít cũng phải mấy chục vạn, thế mà hắn có thể khiến loại người có tiền như thế phải cúi đầu với mình, ít nhiều có cảm giác thành tựu.

Ông chủ Đường cười tự trào: “Mua cái xe sang cho có thể diện thôi đại ca, tôi còn nợ đống tiền xe kia... Mong anh nể mặt đừng giảm giá ở chỗ chúng tôi, đi chỗ khác giảm giá được không? Tiền xăng dầu tôi trả, hàng không thành vấn đề, anh muốn hàng cứ nói một câu, tôi đưa tới tận nhà được không?”

Chuyện liên quan tới cái ví tiền dày hay xẹp của mình, ông chủ Đường gần như thiếu mỗi đường quỳ xuống cầu xin rồi, người vợ ăn mặc còn chưa chính tề, hở trên lộ dưới cũng kệ, tha thiết cầu xin. Trình Quải cứ như bị hai vợ chồng họ làm động lòng, phất tay: “Được, tôi nể mặt anh, nhưng chỉ nể mặt nửa tiếng, công ty anh mà không ra mặt giải quyết, hoặc không giải quyết được, tôi sẽ mang vài xe nữa tới... Đi thôi.”

Hai vợ chồng kia gật đầu như gà mổ thóc, xe đi rồi vẫn ngây ra, người vợ phải đẩy một cái: “Chết rồi à, mau gọi điện thoại đi.”

Thật ra đã gọi điện thoại mấy lần rồi, nhưng vợ giục một cái, ông chủ Đường lại vội vàng rút điện thoại ra gọi.

Xe hàng nhỏ có thể chở 600 két, xe hàng lớn nhét được 1000 két, kỳ thực không nhiều vậy, đều là kéo nửa xe đi đưa hàng, trong xe nửa hàng nửa người, đó là biện pháp đề phòng bất trắc, trừ công nhân vận chuyển thì đều là người đưa từ các khu phong cảnh trở về.

Nếu như tới hiện trường quan sát kỹ thì họ bán hàng rất gian nan, ví dụ như La Thiếu Cương bán sát cạnh quán đồ uống, vì một két rẻ hơn 3 đồng mới bán được, đám chủ quán kia nhìn từng két từng két đồ uống đều mở ra xe, xác nhận không phải hàng giả mới mua vài két. Hay như Hoàng Quốc Cường lái xe qua từng nhà từng nhà để bán, cửa hàng nhỏ mua dăm ba két, nhiều chỉ mười mấy két, thậm chí là thấy gương mặt lạ không dám nhập hàng. Chỉ có hai siêu thị lớn mà Đỗ Ngọc Phân có mối quen biết nhập liền một lúc hơn 1600 két.

Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy đồng hoang, tin tức lan truyền đi nhanh hơn tốc độ bán hàng, đang lúc tình hình công ty nhạy cảm như thế, ai cũng phản ứng mạnh hơn bình thường, có nguồn hàng giá thấp kéo tới liên tục, như thế thương nhân khác dù nhập hàng của anh cũng có cớ ép giá, hậu quả không nghĩ cũng biết.

Thế nên lượng bán ra chưa nhiều, nhưng chấn động đủ lớn.