Q1 - Chương 353 Sợ bóng sợ gió, phục binh bốn bề. (3)
Trình Quải từ nơi phân phối hàng về bãi tập kết hàng, nhìn thấy Đỗ Ngọc Phân đứng dựa vào xe nói chuyện với Đại Ngưu thì chạy tới hỏi: “Chị Đỗ, có xuất hàng nữa không?”
“Nếu chưa có động tĩnh gì thì cứ xuất.” Đỗ Ngọc Phân lạnh nhạt đáp, lòng cô có vương vấn, người ngoài không biết.
“Tiếc thật, một két kiếm được có 5 hào, tính thêm xăng dầu nhân công thì chúng ta lỗ rồi.” Đại Ngưu yếu ớt nói, mắt liếc Đỗ Ngọc Phân, không hiểu được cách bán hàng lỗ vốn này, nhìn hàng kéo đi từng xe một mà xót xa, đang giữa mùa hè, thứ này đâu lo không bán được: “Chị Đỗ, tôi hỏi chị đấy! Hay chúng ta bán từ từ thôi, tiếc lắm, mua về có dễ đâu, không thể bán lỗ.”
“Cậu xong chưa hả? Nói tới 800 lần rồi.” Đỗ Ngọc Phân không nhịn được mắng Đại Ngưu, bực tức giáo huấn: “Đại Ngưu, cậu không muốn Soái Lãng ra à? Chỉ biết nghĩ tới tiền của mình.”
“Có sao đâu, nó vào thường xuyên mà bọn tôi hồi nhỏ xảy ra chuyện đều là nó vào đồn gánh tội.” Đại Ngưu tiết lộ.
Đỗ Ngọc Phân ngẩn ra: “Vì sao chỉ có cậu ấy vào?”
“Không phải chỉ có cậu ấy, chúng tôi bị tóm tại trận cũng vào. Chỉ là lúc khác mới đổ cho nó, vì nó da thô thịt dày chịu đòn tốt, cha nó lại là cảnh sát đánh nó thường xuyên luyện ra.” Đại Ngưu vô tư nói.
Trình Quải thấy thần sắc Đỗ Ngọc Phân khác lạ, phải liên tục nháy mắt bảo nó im mồm, thằng ngu đó vẫn bô bô cái miệng, Trình Quải sút cho một phát: “Xéo qua bên ... Chị Đỗ, xuất hơn 4000 két rồi, động tĩnh hình như chưa đủ lớn?”
“Giờ mới 9 giờ 30 thôi, mới được 2 tiếng, từ khu phong cảnh về đây mất nửa tiếng, nếu chúng không quá ngu ngốc có thể nghĩ ra kho hàng chúng ta ở đâu ... Không biết Soái Lãng giờ thế nào rồi?” Đỗ Ngọc Phân hết xem đồng hồ lại nhìn đó đây, đứng ngồi không yên, giống tự lẩm bẩm mà không phải trả lời.
Không lâu sau La Sách, Lão Hoàng, Lão Bì trở về, hỏi cô làm gì tiếp theo, Đỗ Ngọc Phân dứt khoát nói: “Tiếp tục xuất hàng, phải có quyết tâm cá chết lưới rách với chúng, mở rộng diện bao phủ, tới 0 giờ vẫn là giờ cao điểm trong ngày, trải hàng hết chợ đêm, quán đồ uống. Chúng ta có hơn 3 vạn 6000 két, hơn 60 vạn chai, đủ phá sập mạng lưới tiêu thụ của Phi Bằng ... ”
Làm, tiếp tục làm, Trình Quải quyết chơi từ đầu tất nhiên là ủng hộ, La Thiếu Cương nóng máu mong đồng quy vô tận với Phi Bằng, Đại Ngưu và Lão Hoàng tuy phản đối, nhưng tiếng nói trong đội ngũ này không đủ, mà nghe nói chuyện liên quan đến Soái Lãng, dù không đồng ý cũng đành làm theo thôi.
Hàng lại bắt đầu chất lên xe, mấy anh em đều gia nhập vào đội ngũ vận chuyển, Trung Châu ban ngày không cho phép xe lớn đi lại, vì thế bãi hàng vào buổi tối rất náo nhiệt.
Đỗ Ngọc Phân vốn rất thích cảnh tượng tấp nập này, nhưng luôn có cảm giác không lành khiến cô không bình tĩnh được, cô không tán đồng Soái Lãng lần nào cũng mạo hiểm giành phần thắng, trục lợi trong hiểm nguy, đặc biệt lần này lấy cả bản thân làm quân cờ cược vào. Thời gian trôi đi, không có chút tin tức nào, nóng ruột bất an như con sâu quấy động trong lòng.
Cô có thể không bận tâm tới hàng, nhưng cô quan tâm tới người.
Đỗ Ngọc Phân tay cầm di động nóng lòng đi qua đi lại, chưa có thêm thông tin gì cả, cô lại không dám gọi nhiều, hàng lên xe được một nửa, đợt bán hàng thứ hai sắp bắt đầu thì một chiếc Huyndai lái vào bãi hàng, tốc độ rất nhanh, đỗ lại bên cạnh Đỗ Ngọc Phân. Nhảy xuống xe chính là Tần nhiễm và Diệp Dục Dân, Đỗ Ngọc Phân đã dự liệu được kết quả này, không chút bất ngờ, xem ra liên tục bị đả kích, phản ứng không chậm.
“Chị Đỗ.” Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân đều đổi cách xưng hô.
Lúc này Đỗ Ngọc Phân lại bình tĩnh hơn, châm chọc: “Chà, đuổi tới tận đây hả, trợ lý Tần, các cô đã giở trò sau lưng bắt Soái Lãng rồi, giờ lại muốn nhắm vào chúng tôi à? Chúng tôi bán hàng cũng phạm pháp sao? Sao không mang cảnh sát theo bắt tôi luôn đi.”
“Chị Đỗ, chúng ta đều là người trong nghề, đừng làm vậy, chị làm thế mọi người đều không thể làm ăn nữa, có gì chúng ta thong thả bàn bạc.” Diệp Dục Dân hạ mình cầu xin.
Đỗ Ngọc Phân vặn lại: “Thế à, hôm nọ chúng tôi tới tận nơi, thiện chí thương lượng bị đuổi ra ngoài đấy, hôm đấy đâu ai nói thong thả bàn bạc.”
“Chuyện này ...” Diệp Dục Dân nghẹn lời.
Tần Nhiễm tiếp lời: “Chị Đỗ, trong nghề này chị là tiền bối, chị làm thế tác động thị trường ra sao, chị rõ hơn tôi, sau này đừng nói trong thành phố, cả khu phong cảnh cũng khó buôn bán, không ai được lợi hết.”
“Cô vẫn chưa hiểu, người cầm đầu chúng tôi bị các cô bắt rồi, các cô quyết đuổi chúng tôi đi, không từ thủ đoạn, chúng tôi làm gì còn sau này nữa, chúng tôi muốn bán tháo giải tán cho rồi, đó là điều các cô muốn mà.” Đỗ Ngọc Phân lạnh lùng nói một câu, quay sang chỉ huy: “Này, nhanh tay lên, phải bán hết trước 0 giờ đấy.”
Diệp Dục Dân cuống lên: “Chị Đỗ, nếu bán tháo thì bán cho chúng tôi đi.”
“Đúng, chúng tôi mua hết.” Tần Nhiễm gật đầu.
“Bán cho các người thì giá cao lắm, trên cơ sở giá bán buôn tăng 1 đồng, tính thêm giá vận chuyển, các người cướp lấy thị trường chúng tôi vất vả gây dựng được, người của chúng tôi cũng bị bắt rồi, thế nào cũng phải kiếm ít phí an gia chứ.” Đỗ Ngọc Phân giọng rất bi sảng.
Giá bán buôn cao hơn giá kênh tiêu thụ 3 đồng, thêm vào 1 đồng nữa khác nào mua về với giá thị trường, Diệp Dục Dân không dám đồng ý, Tần Nhiễm hiểu hai bên kết thù oán quá sâu, đối phương cố ý gây khó dễ, cắn răng nói: “Lấy.”
“Cô chắc chứ?” Đỗ Ngọc Phân cười nhạt, chẳng tỏ ra vui mừng.
Tần Nhiễm gật mạnh đầu, còn cách nào đâu, nhà buôn của họ loạn lên cả rồi, không giải quyết nhanh không được, tổng giám đốc đã cho phép.
“Được, đứng cho vững, đừng để ngã.” Đỗ Ngọc Phân giơ tay, hướng về phía xa hô: “Mở kho.”
Tức thì có người chạy đi, chia ra sáu khó hàng, cửa mở ra một cái, đèn tự động bật sáng, Diệp Dục Dân lạnh toát toàn thân, Tần Nhiễm quả nhiên lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã, bao gồm kho hàng mở sẵn, tổng cộng bảy kho đầy ăm ắp như từng ngọn núi nhỏ, số lượng lên tới hàng vạn.
Tần Nhiễm khiếp sợ trên đường đi cũng đã ước tính lượng hàng của đối phương, chỉ cần trên một vạn, tương ứng khoảng 20 vạn chai, thế nên đối phương mới tấn công trung tâm thành phố, muốn dùng hiệu ứng khuếch tán, như thế bọn họ cắn răng nhập lại được.
Nhưng giờ đây số hàng phải gấp ba, không chỉ là phá hoại nữa, mà có thẻ hủy diệt bọn họ, Tần Nhiễm không quyết nổi nữa: “Tôi, tôi phải xin chỉ thị.”
Diệp Dục Dân thì chết đứng tại chỗ.
“Tùy, cô không mua có người khác mua, chúng tôi muốn tiền mặt, cho cô hai phút xin chỉ thị, chúng tôi còn vội xuất hàng.” Đỗ Ngọc Phân bỏ lại một câu đi về phía Trình Quải, không thèm quay lại.
Tần Nhiễm chỉ là không dám quyết chứ cô biết kết quả, số hàng này không thu lại, công ty coi như xong, chưa đầy hai phút tới tìm Đỗ Ngọc Phân, bộ dạng giống người bị đấm gãy răng vẫn phải nuốt vào trong: “Chúng tôi lấy, ngay lập tức, toàn bộ.”