← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 354 Sợ bóng sợ gió, phục binh bốn bề. (4)

Lúc đó là đúng 22 giờ đêm.

Khi tiếng chuông báo 22 giờ vang lên ở đồn cảnh sát, cửa phòng thẩm vấn mở ra, lần thứ tư Lưu Thanh và trợ thủ đi vào, vì đây là vụ án dân sự, nên cục trưởng Trần theo kiến nghị của Lưu Thanh phái ba người của bên trị an tới.

Ba người xa luân chiến hơn tiếng đồng hồ mà không có hiệu quả, Soái Lãng cung cấp đống vé, từ 2 giờ chiều tới 5 giờ chiều chứng minh quãng thời gian xảy ra sự cố, y không có mặt ở hiện trường. Đồng thời trong di động chỉ ghi chép hai cuộc điện thoại, nói cách khác y chẳng chỉ huy từ xa.

Với cảnh sát mà nói, càng đầy đủ chứng cứ thì càng chứng minh y hiềm nghi lớn, tính toán tỉ mỉ, nhưng lại không có chứng cứ chĩa vào y. Đến khi triệu tập về xem tư liệu mới biết, bản thân y là người nhà cảnh sát, thế là y thành củ khoai nóng rồi, chẳng lẽ lại dùng "thủ pháp hỏi cung" với y.

Hỏi ba lần không ra kết quả, cục trưởng Trần ra lệnh bên hình sự ra tay.

Vì thế Lưu Thanh mang trên vai gửi gắm của lãnh đạo, nhất định đưa kẻ gây chuyện Soái Lãng ra trước pháp luật.

Lưu Thanh nghe ra vấn đề trong lời lãnh đạo, chưa điều tra, chưa có chứng cứ, chưa có lời khai, lãnh đạo cách mấy chục km đã chỉ đích danh nghi phạm, không hề hỏi tới tiền triển điều tra, e là có liên quan tới chiếc Audi đỗ ngoài kia rồi.

Dù biết có mánh khóe trong đó, Lưu Thanh vẫn tới, dù sao thì Soái Lãng đúng là có nhiều nghi vấn, dù sao mệnh lệnh thì phải phục tùng.

Vì thế mà một sự kiện có vấn đề thêm vào phương pháp xử lý có vấn đề, trở nên càng bất thường.

……….. …………. ……….

Uỵch! Trong chiếc Audi phát ra tiếng động mạnh, giống như đập cái gì đó.

Chính là xe của Lâm Bằng Phi, vì nhận được điện thoại báo kho hàng ở ga tàu có tới hơn 3 vạn két hàng của công ty, phẫn nộ đập bảng điều khiển xe.

Dù là muốn mua, người ta cũng chỉ muốn tiền mặt, không thì miễn bàn, thời gian này dù là Lâm Bằng Phi muốn gom mấy chục vạn tiền hàng cũng đâu phải dễ dàng, Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm đang dùng quan hệ với nhà bán buôn và trung tầng công ty huy động tiền.

Chuyện này khiến Lâm Bằng Phi vừa nóng ruột lại kinh ngạc, giờ thành phẫn nộ đập phá: “ Ba vạn két ... Ba vạn két ... Những ba vạn két ....”

Liên tục lặp đi lặp lại con số này, muốn giữ thị trường thì phải giữ ưu thế cung cấp hàng và giá cả, nên nếu 3 vạn két, trên 60 vạn chai, nếu tung hết ra thì không khác quả bom, phá tan tành sản nghiệp mình vất vả kinh doanh bao năm.

Sau phẫn nộ là sợ hãi, thậm chí là trốn tránh hiện thực, không dám nghĩ tới cảnh tượng sau khi thị trường hỗn loạn, có lẽ các đại lý khác tranh thủ nhảy vào gặm nhấm thị phần, có lẽ mất đi nguồn lợi nhuận, Phi Bằng sẽ sụp đổ.

Có lẽ toàn bộ hệ thống giá cả dao động còn lan ra toàn tỉnh, khiến nhà máy chất vấn, cuối cùng hủy tư cách đại lý của Phi Bằng ...

Rất nhiều chuyện có thể xảy ra khiến Lâm Bằng Phi đứng ngồi không yên, xin thuốc lá của phó tổng Diêm, ông ta cai nhiều năm rồi, châm điếu thuốc rít thật sâu, khói thuốc làm ông ta ho sặc sụa.

“Phó tổng Diêm, bảo Tiểu Diệp và Tần Nhiễm tra nguồn hàng, chắc chắn là phải bằng nguồn không chính đáng, bất kể là thông qua đại lý ngoại tỉnh hay là kênh nào có được, phải tra tới cùng, đây là chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của công ty rồi.”

............. .............. ................

Ở trung tâm toàn bộ sự kiện, đồn cảnh sát khu phong cảnh rất bình tĩnh, người thôn Ngũ Long về nhiều rồi, vẫn còn hơn 20 người ở lại, đều là người trưởng thành, một là để đợi tin tức, hai nữa là để đám cảnh sát bên trong biết, có con mắt nhân dân đang nhìn vào, đừng hòng giở trò bẩn thỉu hãm hại người khác

Lưu Thanh không vì đồng nghiệp trị an không thu hoạch được gì mà nóng nảy, lúc đi vào hai người bình thản ngồi xuống đối diện Soái Lãng. Trợ thủ mở sổ ghi chép ra, Lưu Thanh thong thả hút thuốc quan sát người phía bên kia.

Rất bình tĩnh.

Vì chỉ là triệu tập thôi, cho nên rất khách khí, Lưu Thanh đánh giá, một chàng trai cũng khá điển trai, có nét, đen xì, chắc là do quanh năm vận động ngoài trời mà ra, đôi mắt rất trong, đối diện với ánh mắt của hắn không né tránh.

Thủ đoạn chống điều tra rất nhiều, nguyên tắc thứ nhất là đừng nói nhiều, nói nhiều ắt có sơ hở. Người trước mắt rất phù hợp, trong 2 tiếng chỉ có tên, giới tính, quan hệ xã hội, và hành tung chiều nay, chỉ vài thông tin vậy thôi, không có một lời thừa thãi nào.

Thứ hai lời nói cử chỉ phải tự nhiên thẳng thắn, nếu không sẽ bị đôi mắt thường xuyên tiếp xúc với nghi phạm của cảnh sát nhìn thấu. Nguyên tắc thứ ba là, khi điều thứ nhất, điều thư ba mất hiệu quả thì cắn chặt răng lại đừng nói gì ...

Người trước mắt có vẻ giống những phần tử cứng đầu lọc lõi, lại tựa hồ không giống, tựa hồ hết sức hoang mang vô tội.

Chuyện đầu tiên phải làm là phải phá vỡ được trạng thái bình tĩnh của đối phương, Lưu Thanh hút thuốc nửa ngày trời mới lên tiếng: “Cậu không muốn nói gì à?”

“Đáng lẽ phải là anh hỏi tôi nói chứ, chẳng lẽ tôi nói gì thì nói sao?” Soái Lãng đáp ngắn gọn.

“Biểu hiện của cậu rất tốt.” Lưu Thanh khen một câu rồi bất ngờ trở giọng: “Nếu như là một người bình thường, tôi tin cậu vô tội, đáng tiếc cậu không phải, cho nên cậu có che giấu thế nào cũng không thoát khỏi chế tài pháp luật.”

“Tôi không bình thường sao?” Soái Lãng ngạc nhiên.

“Tôi tra trong hồ sơ của cậu, cậu đánh nhau bị giam giữ trị an tổng cộng 4 lần, trong đó có một lần rất nghiêm trọng thời đại học, lạ cái là vì sao cậu không bị đuổi học, chắc là công của cha cậu, đại đội trưởng cảnh sát đường sắt, Soái Thế Tài ... Trừ bốn lần đánh nhau còn 2 lần ăn trộm, nếu chẳng phải chưa đủ 18 tuổi thì cậu bị xử phạt hình sự rồi ... Ha ha ha, có người bình thường nào như thế không?” Lưu Thanh cười hỏi.

Trợ thủ cũng cười, tưởng là chỉ phải đối phó với mấy tiểu thương, không ngờ là một đồng chí lâu năm, không nghi mới lạ.

“Chuyện tôi làm sai tôi đã bị xử phạt, không thể lấy chuyện trước kia định tội hiện nay, ai chẳng có sai lầm. Đến vĩ nhân còn phạm sai lầm tả khuynh mà.” Soái Lãng khinh bỉ, mặt y dày tới độ chẳng bận tâm tới lịch sử không thanh bạch của mình rồi.

“Đừng di chuyện đề tài, vậy nói chuyện hiện tại, cậu thực sự cho rằng chúng tôi không tra ra à?”

“Cho rằng cái gì cơ? Không phải tôi tới đây tiếp nhận thẩm vấn điều tra để làm rõ mọi chuyện sao?”