Q1 - Chương: 355 Sợ bóng sợ gió, phục binh bốn bề. (5)
Thế là câu chuyện lại quay về khởi điểm, ba vị cảnh sát trị an bị Soái Lãng đối phó thế đấy, bất kể là dụ, lừa, mớm, đều bị Soái Lãng dẫn vòng quanh, về khởi điểm, tôi ngồi đây rồi, hỏi đi, tra đi.
Nhưng lãnh đạo muốn quyết chiến giải quyết nhanh gọn, điều này không phù hợp với chứng cứ và lời khai, đồn công an địa phương chẳng phối hợp, vì thế lấy được khẩu cung của Soái Lãng thành biện pháp duy nhất phá vỡ bế tắc. Nói trắng ra chẳng có gì to tát, đó là sử dụng thủ đoạn không vinh quang gì thôi.
Lưu Thanh càng nghe càng tin người trước mắt là phần tử xấu đã qua khảo nghiệm: “Tôi chuẩn bị bỏ điều tra chính diện về cậu, đừng nghĩ chúng tôi không có cách nào... Tôi có thể bắt tay từ chủ quán ở hiện trường, tôi không tin liên minh các cậu vững như tường đồng vách sắt, chỉ cần có một người tâm trí không kiên định, tôi có thể bắt cậu hoặc người bên cạnh cậu, cậu thấy được không?”
Mí mắt Soái Lãng nhướng lên, Lưu Thanh cho rằng lời của mình đã có hiệu quả, tiếp tục tấn công.
“Thực ra tôi biết cậu không chỉ có một mình, còn có người khác, họ La, họ Hoàng, họ Trình, họ Ngưu, họ Bì... Nếu cậu làm chuyện này, người đứng sau là cậu, người chấp hành hẳn là mấy vị kia? Có phải là mấy người đó xúi bẩy chủ quán, có phải họ xúi bẩy thôn dân gây chuyện, thậm chí thông báo cho phóng viên tới hiện trường cũng là họ giở trò chứ gì?... Chỉ cần tôi đóng đinh được một người là lôi ra cả xâu thôi, cậu tin không? Thậm chí cuối cùng có người đổ hết tội cho cậu, tin không? Ha ha ha, tất cả chỉ cần thời gian mà thôi, có phải cậu xem phim quá nhiều, luôn nghĩ cảnh sát là bên ngu ngốc không?”
Gặp phải tên cớm lão luyện rồi, Soái Lãng giờ mới quan sát người đối diện, mặt dài, trán nhăn, tuổi chưa cao đã có dấu hiệu tuổi già, mắt nhìn vào một chỗ không hề chớp, là một người cố chấp lại tự tin. Soái Lãng biết, thủ pháp che trời vượt biển lừa được cảnh sát ở đồn công an, không qua mắt được loại kinh nghiệm thế này.
Không thấy có phản ứng gì, Lưu Thanh thầm nghĩ, công tác tiền kỳ xem ra cũng không phải vô ích, sắp tiếp cận giới hạn tâm lý của y rồi: “Tôi tin rằng cậu không muốn nhìn thấy hậu quả đó chứ, tuy cậu ẩn mình rất sâu, nhưng chuyện làm ăn ở đây hỏng rồi, bạn bè của cậu cũng bị bắt, đó là điều cậu muốn à?”
“Trong hồ sơ của cậu tôi phát hiện ra một nghi vấn, vào năm 2008, đồn công an số 6 Thiết Tây xử lý một vụ ăn trộm, tang vật là mấy thanh sắt phế liệu mỗi cái nặng 86 kg, nghi phạm chỉ có một mình cậu, tôi nghĩ, cậu gánh tội thay cho người khác đúng không? Khi đó cậu mới 16, 17 thôi, làm sao vác được gần nửa tấn sắt?”
Mắt lại chuyển động rồi, nơi đó là cửa sổ tâm hồn, chứng đó tâm linh có biến động.
Lưu Thanh nhỏ nhẹ như tâm sự: “Xem ra cậu là người có nghĩa khí, hôm nay tới đây cũng là một mình nhận hết để bảo toàn cả nhóm chứ gì?”
Không nói gì, vẻ mặt Soái Lãng nằm giữa thẫn thờ và vô cảm, tựa hồ đang nghe chuyện người khác vậy.
Có điều càng tỏ ra như vậy càng tới mép bờ sụp đổ, Lưu Thanh bất thình lình đập bàn quát lớn: “Soái Lãng.”
Soái Lãng giật mình.
“Thống khoái chút, tôi nói thẳng cho cậu biết, chuyện này không nặng, Phi Bằng là công ty lớn, bọn họ chẳng qua là muốn thu hồi lại thị trường thuộc về mình, cậu cùng lắm là đền ít tiền, giữ vài ngày là xong, đừng làm chuyện này thành ầm ĩ, muốn chúng tôi truy tận cùng, khi đó phán cải tạo lao động còn là nhẹ.”
Mới đầu là nhỏ lửa đun ếch, sau đó thình lình tăng nhiệt, loại biện pháp này đối phó với nghi phạm rất hữu hiệu, Lưu Thanh nghiêm túc nhìn Soái Lãng, uy phong lẫm liệt, khí thế như trấn áp tất cả. Với mỗi cảnh sát mà nói, thời khắc hưng phấn nhất không gì bằng nhìn phòng tuyến tâm lý của nghi phạm sụp đỗ, đó là vinh diệu của nghề nghiệp, thỏa mãn của cá nhân.
Soái Lãng mắt chuyển động, sau đó rõ ràng mặt thả lỏng, giống thời khắc nghi phạm sắp khai báo, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “Anh là hình cảnh à?
“Cái gì?” Lưu Thanh lấy làm lạ, đối phương nhìn ra gì rồi.
“Anh đúng là hình cảnh.” Soái Lãng khẳng định.
“Có nhãn lực đấy, nhìn ra hả?” Lưu Thanh không hiểu sao lại hỏi chuyện này, nhưng nghi phạm nói chuyện là tốt.
“Không khó, đám hình cảnh các anh thích nhìn mắt người ta, đám trị an thì nhìn cách ăn mặc, sợ bắt nhầm người, còn dân cảnh ở đồn thì thích nhìn thái độ người ta, tính toán túi tiền của người ta...” Soái Lãng bỗng nhiên đánh giá, giọng điệu rất thiếu tôn trọng.
Trợ lý vỗ bàn chỉ mặt: “Ngồi tử tế, nơi này chỗ cho cậu ngông nghênh à, tưởng cha cậu là cảnh sát mà chúng tôi không làm được gì à?”
“Đây là triệu tập trị an, bình thường 8 giờ, nghiêm trọng không quá 24 giờ.” Soái Lãng vẫn nói: “ Tôi không làm gì cả, không thể nào chẳng có chứng cứ gì đã định tội tôi, tôi nhận được điện thoại của đồn công an, tự động tới nhận tra hỏi, hai bên chúng ta ngang hàng. Tôi tới chứng minh thanh bạch của mình, các anh không thể chưa điều tra đã định tội.”
“Xem ra những điều tôi vừa nói vô ích rồi, tôi nghĩ cậu là người thông minh chứ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?” Lưu Thanh dọa.
Tên trợ lý cũng hung hăng nói: “Định giảng luật với chúng tôi à, đúng, triệu tập bình thường 8 tiếng, nhưng nếu tình huống phức tạp có thể tạm giam, lý lịch của cậu ai nhìn vào cũng thấy phức tạp khả nghi, giữ cậu không thành vấn đề.... Giữ người tra chưa ra lại triệu tập, lại gữ... Giữ đến khi tra rõ mời thôi, cậu khỏi cần làm gì, ngày ngày tới đồn cảnh sát, tới phân cục báo danh đi.”
Đường phố có lưu manh, cảnh sát cũng có lưu manh, xem ra hai người này là loại như thế, Soái Lãng khẽ nhéo cằm, cân nhắc rất lâu mới tiếp tục: “Hai vị đừng giận, tôi có mạo phạm gì đâu, tôi nói hai vị là hình cảnh, căn bản không phải người đồn công an.”
“Cậu có ý gì, chúng tôi tới đây chứng tỏ phân cục coi trọng vụ án, cậu không thoát được đâu, vòng vo hả, xem cậu vòng vo tới bao giờ?” Lưu Thanh gằn giọng