← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 356 Sợ bóng sợ gió, phục binh bốn bề. (6)

“Không phải phân cục coi trọng, mà là Phi Bằng coi trọng. Chuyện này hình cảnh can dự vào là việt vị rồi, anh nói phạm pháp phải bị chế tài, tôi tin. Nhưng các anh ngay cả điều tra lấy chứng cứ cũng chưa làm đã dùng hình cảnh từ trên tới ép tôi nhận tội, cũng là phạm pháp! Vừa rồi còn nói muốn tôi vào trại cải tạo lao động, đó không phải việc của các anh đâu.” Soái Lãng bình thản nhìn cả hai.

“Mày ...” Trợ lý đập bàn đứng lên.

“Khoan!” Lưu Thanh kéo hắn xuống, nhìn bộ dạng Soái Lãng, thay đổi rồi, rất tự đắc.

Hỏng, chẳng hỏi ra được gì lại bị người ta nhìn ra manh mối, nói ra hình sự tham gia vào vụ án trị an đồn công an chẳng những việt vị còn là phạm quy. Soái Lãng còn nói tới Phi Bằng, càng khiến Lưu Thanh tin chắc, đây không phải sự vụ trị an nghiêm trọng như cục trưởng Trần nói, mà là cạnh tranh thương nghiệp lan tới cả cảnh vụ rồi, cái trò bẩn thỉu trong đó thế nào, hắn không rõ, nhưng Soái Lãng chắc chắn không sạch sẽ, đối phương càng không tốt đẹp gì, Phi Bằng muốn thông qua phân cục chỉnh y.

Tên cứng đầu này không dễ chỉnh đâu, muốn chỉnh được y cũng tốn thời gian lắm, không nhanh như lãnh đạo muốn, cân nhắc được mất trong đó, Lưu Thanh chuyển giọng điệu: “Đúng là chúng tôi hơi việt vị, nhưng nói phạm pháp thì không đúng rồi, đả kích tội phạm là bổn phận của cảnh sát, tình huống nghiêm trọng, đồn công an cầu viện tới chúng tôi cũng là bình thường ... Cậu ép chúng tôi mở rộng điều tra hả, tốt, vậy theo lời cậu nói mà làm, tôi ở đây, chưa tới ba ngày sẽ tra hai năm rõ mười, không tin chuyện lớn như thế cậu che được trời, vượt được biển.”

Soái Lãng mắt vẫn đảo liên hồi, từ thái độ của hai tên hình cảnh này là muốn hạ mình thật nhanh đây, bề ngoài y bình thản nhưng trong lòng thật ra rất sợ hãi, y biết rất nhiều chuyện về cảnh sát, chính vì biết nên càng sợ … đừng nói hình cảnh, kỳ thực cả đám dân cảnh cũng không chọc vào được đâu, bọn chúng không tra ra vấn đề giở trò lưu manh ngày ngày triệu tập cho mình ức chết luôn cũng được ....

Hiện giờ vướng là vướng ở chỗ này, chuyện nằm ngoài dự liệu của Soái Lãng, nếu làm theo trình tự thông thường, điều tra, lấy chứng cứ, tra hỏi, ít ra phải tốn mười ngày nửa tháng, thế nào cũng tra ra vấn đề. Nhưng Phi Bằng nóng lòng giải quyết sự cố, nên chuyện thành kiến lập trên tra hỏi một nghi phạm, chẳng may mà không tra ra gì, cả Phi Bằng lẫn cảnh sát cưỡi hổ khó xuống.

Như thế chính Soái Lãng cũng bị vướng vào, thoát không được.

Gỡ sao đây, ba bên bị kẹt rồi.

Đích thực là thế, Lưu Thanh đang khó xử vô cùng, chuyện không dễ như trợ thủ của hắn nói, nếu dùng tới thủ đoạn phi chính quy của cảnh sát, ít nhiều sợ ném chuột vỡ đồ, vì Soái Lãng là người thân cảnh sát. Chưa kể có một đám người dân chầu chực ngoài kia kìa, Soái Lãng chỉ cần sứt một cái móng tay ở đây để họ biết bù lu bù loa lên, dễ khiến sự cố khuếch đại, mình cũng ăn đủ. Nếu đây là đại án thì dùng ít thủ đoạn cũng được đi, nhưng lại là vụ án trị an nhỏ tẹo, thủ đoạn có thể áp dụng rất hạn chế.

Nếu không khiến y khai nhận tội được, hắn lại khó ăn nói với lãnh đạo.

Thời gian trôi qua vèo vèo, trợ lý kỳ thực nhìn ra tâm tư tổ trưởng Lưu, chuyện này không phải khó thôi đâu, mà là cực khó. Nếu là người bình thường có khi sớm cúi đầu khai báo rồi, nhưng tên này, chẳng lẽ phải chơi thật? Mà nơi này không phải địa bàn của họ, là đồn công an, người đông dễ lộ chuyện.

Hai bên trầm mặc rất lâu, nghe thấy tiếng xe cảnh sát đỗ lại tắt còi, Lưu Thanh nắm lấy sự kiện không xác định vỗ bàn: “Được, đồn công an không xử lý được cậu, vậy cậu phải theo chúng tôi về phân cục. Cho cậu cơ hội đấy, nói đi, đừng gây phiền toái cho chúng tôi, bao vụ án đợi chúng tôi xử lý đây … Nói đi, không thích xử phạt trị an, muốn tới phân cục à?”

Mẹ chúng mày, dụ tao à? Soái Lãng chửi thầm, cảnh sát khi dọa người thì vụ án bé xíu sẽ nói thành đại án, khi dụ người ta thì án lớn nói thành chuyện nhỏ tẹo, chứng tỏ chúng nó muốn chơi mình, chỉ cần khai một chút thôi là chúng tóm lấy không tha, bọn chó.

Xe cảnh sát nào lại tới giờ này? Hiện giờ đồn công an chỉ nhắm vào vụ án này thôi, có sự cố gì bất ngờ, hay là hai cảnh sát ngốc mà mình nhử mồi, rốt cuộc cũng tới rồi? Soái Lãng đánh cược một phen: “Các anh không có thời gian nữa đâu.”

“Cái gì?” Lưu Thanh nhíu mày.

“Các anh thấy tôi không phải người bình thường, tôi cũng không ngốc, sao các anh không nghĩ thử xem, người như tôi sao lại tự đâm đầu vào lưới do các anh chỉnh?” Soái Lãng nhìn chằm chằm hai cảnh sát.

Hai người bị nói trúng tâm sự, đúng thế, bọn họ mới đầu nghĩ người ta bỏ tướng giữ xe cơ.

“Kỳ thực tôi biết có cấp trên trên đầu ép các anh, sau đó các anh ép tôi, làm cho chuyện bây giờ thoát ly trình tự rất xa. Tôi nói này, chẳng lẽ các anh chưa nghĩ tới, nếu tôi kiếm được quan hệ cao hơn các anh thì sao à? Các anh thử nghĩ mà xem đi ...” Soái Lãng hỏi lại.

Đúng là có vấn đề này, nhưng liệu y có quan hệ đó không đây? Hai cảnh sát ngày một cảm thấy, mình đã quá vội vàng rồi.

“Đừng lấy làm ạ, tôi cũng có các mối quan hệ trên sở tỉnh, trên cục thành phố, chỉ có điều con người tôi khiêm tốn, không giống Phi Bằng chỉ quen biết ở phân cục đã lấy ra diễu võ giương oai rồi. Hai vị muốn kết bạn chứ, tôi quen phó chính ủy Đồng Huy của chi đội hình sự, phó cục Lô Khải Minh cũng quen, trên sở tỉnh cũng biết vài người, chẳng qua phân cục phía nam của các anh hơi xa, nếu không chúng ta sớm quen nhau rồi đấy.” Soái Lãng tỏ ra rộng lượng.

“Cậu có quen sở trưởng sở công an tỉnh vô ích thôi, không khai báo rõ, đừng hòng ra khỏi đây.”

Trợ thủ vỗ bàn, muốn xem phản ứng của Soái Lãng để xem y nói thật hay giả, chứ nhìn qua không giống người có mối quan hệ lớn như thế, toàn là thượng cấp mà bọn họ chỉ nghe tên chứ chưa được gặp mặt.

“Tôi nói thật sao anh không tin, anh hết thời gian rồi.” Soái Lãng lười nhác vặn người, như chuẩn bị đi.

Lưu Thanh đang không biết phải làm sao thì rầm một cái cửa mở ra, đồn trưởng Bạch chạy vào thì thầm với hắn vài câu, tiếp đó Lưu Thanh vẫy trợ thủ chạy ra ngoài. Hai người tới văn phòng đồn trưởng, điện thoại để bàn nhấc sẵn, cầm lên báo tên tuổi, nghe đối phương là phó cục Lô, muốn hỏi đâu đuôi sự việc, Lưu Thanh lạnh người, vội vàng kể qua loa đầu đuôi.