← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 357 Sợ bóng sợ gió, phục binh bốn bề. (7)

“... Làm càn, lực lượng hình sự vốn đã không đủ, các cậu còn xen bừa bãi vào chuyện trị an địa phương, ai cho các cậu quyền lực đó? Trách nhiệm của các cậu ở đâu? Ai cho các cậu làm rối loạn trình tự phá án của địa phương ... Các cậu tới chi đội báo cáo cho tôi ... Bảo đồn trưởng Bạch nghe điện thoại ...”

Lưu Thanh toát mồ hôi chuyển điện thoại, đồn trưởng Bạch không biết nghe gì mà ưỡn ngực nói hùng hồn: “Vâng, chúng tôi nhất định phá án theo trình tự thông thường, bảo vệ đại cục hài hòa của khu phong cảnh ... Vâng, chúng tôi sẽ thả người ngay.”

Bỏ điện thoại xuống, thấy hai vị hình cảnh nhìn mình trừng trừng, đồn trưởng Bạch nhếch mép: “Đừng nhìn tôi như thế, không phải tôi báo lên, tôi mà có tiếng nói ở cục có ngồi đây tới tuổi này không? Người của tổ chuyên án tỉnh chuyên môn tới đón đấy, lai lịch lớn như thế, tôi dám không nói à?”

Giờ Lưu Thanh tin lời Soái Lãng nói rồi, chuyện này hắn không muốn dính dáng chút nào nữa, gọi trợ thủ đi luôn.

Ra tới sân thì đám người trị an hẳn là được tin chuồn trước rồi, không thấy xe đâu, giữa sân đỗ một chiếc việt dã, khí thế hơn cái santana nát của phân cục nhiều, ngồi trên xe là hai cảnh sát mặc cảnh phục.

Trợ thủ khởi động xe chửi: “Tổ trưởng Lưu, sao anh không nói chúng ta không tự ý hành động mà cục trưởng Trần bảo chúng ta xuống, lai lịch y lớn như vậy, lỡ chúng ta bị đuổi thì sao?”

“Cậu hiểu cái gì, lãnh đạo vì sao trực tiếp an bài, đó là vì trái quy trình, xảy ra chuyện chúng ta gánh, cậu nghĩ lôi lãnh đạo ra thì chúng ta an toàn à? Lỡ chúng ta có bề gì còn có lãnh đạo đỡ cho, lôi lãnh đạo ra thì chết hết ... Đi thôi, con mẹ nó, đúng là xui xẻo ... Ngậm chặt mồm vào đấy.” Lưu Thanh xua tay căn dặn, xe lao vọt đi.

Đồn trưởng Bạch thấy đám người trị an, hình sự cút xéo hết rồi liền thở phào, quay lại phỏng hỏi chuyện. Soái Lãng ngồi đó thấy đồn trưởng Bạch quay về cười lấy lòng thì nói: “Cảm ơn chú Bạch.”

“Phó cục Lô là gì của cậu thế?” Đồn trưởng Bạch cẩn thận hỏi, mấy ngày trước ông ta ăn cơm với Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân, được người ta nhét cho phong bì dày, vốn chỉ nghĩ người ta làm ăn nhờ mình che chở, ai ngờ giờ có chuyện lớn thế này, lại không ngờ đối phương lai lịch lớn thế cần gì, xem ra nên trả lại.

“Không là gì cả, quen thôi.” Soái Lãng nói thoải mái, không khoe khoang quan hệ nữa: “Chú Bạch, dọa họ chút đi phân cục đừng can dự vào chuyện của đồn công an thôi, nói có quan hệ thì cùng lắm chỉ là phó cục Lô là bạn học của cha tôi, chả thân lắm ... Phải rồi, chú Bạch, hôm khác mời chú cám ơn, chuyện hôm nay may nhờ chú nhắc nhở ...”

“Thôi, không cần cám ơn đâu, đừng gây chuyện cho tôi là tôi cám ơn rồi, ngoài kia có xe đợi, cậu đi đi.”

Cách đó mấy trăm mét, cục trưởng Trần sáng nay còn vỗ ngực đảm bảo với Lâm Bằng Phi, gọi điện cho ông ta, giọng điệu có phần gay gắt.

“... Tổng giám đốc Lâm, không phải tôi không giúp, nhưng mà các anh chọc vào ai thế, rốt cuộc đó là ai? Phó cục trưởng Lô trên thành phố đích thân gọi điện cho tôi hỏi chuyện này, chứng cứ gì cũng không có, tôi còn dám tra sao? Dù có chứng cứ cũng phải thả người ... Anh có biết người trên sở tỉnh tới đón người ta không, một phân cục trưởng bé xíu như tôi đỡ được à? ... Thôi thôi thôi, giờ coi như tôi không biết gì hết, anh không cần cám ơn đâu …”

Rầm một cái, Lâm Bằng Phi phẫn nộ đập tan nát chiếc Samsung Bá Tước đắt tiền, vỡ thành mấy mảnh. Phó tổng Diêm không nói gì cả, toàn bộ nỗ lực trôi theo dòng nước rồi, giờ không phải vấn đề lợi dụng chuyện này tóm lấy đối phương nữa, đối phương đã có bối cảnh lớn như thế, vậy tiếp theo đây, họ mới là bên bị kiềm chế.

Thế Soái Lãng có bối cảnh thật à? Hình như là có, vì y nghênh ngang rời đồn công an, mở cửa xe việt da thoải mái ngồi vào, khiến đám dân canh trong đồn thì thầm to nhỏ, đoán lai lịch của y, đến hoàng đế còn có thân thích nghèo mà, không chừng người này có quan hệ lớn bên trên không chừng.

Khi chiếc xe cảnh sát rời đồn, cửa sổ xe hạ xuống, Soái Lãng vẫy tay: “Không sao, không sao đâu, mọi người về đi ... Mai bán hàng như bình thường, nghỉ ngơi cho tốt, mai lại vất vả đấy .... Ha ha, không sao thật, chú Hứa, thím Lưu, mọi người có tuổi rồi, về sớm đi, thị trường là của chúng ta, không ai động vào được ... Cám ơn mọi người .... Có sao đâu, cháu khỏe …”

Đám đông còn đợi bên ngoài yên tâm rồi, vây quanh xe tiễn chân, ai nấy cao hứng, từng nhóm nghe Soái Lãng khuyên liền tản ra quay về thôn, ngủ ngon được rồi.

Xe phải bấm còi cảnh báo mấy lần mới thoát được đám đông bao vây, ra tới đường, Tiểu Mộc ở ghế phụ lái quay lại: “Chà, cơ sở quần chúng tốt quả nhỉ, nói như anh bị oan ấy, mà tôi thì thấy chẳng giống.”

“Hai người mà tới muộn nửa tiếng nữa sẽ thấy tôi bị cảnh sát bắt giam phi pháp ở phân cục, dùng thủ pháp tàn khốc bức hại, có khi giờ này năm sau thắp hương cho tôi rồi.” Soái Lãng thở dài.

“Đừng nói bừa, không phải vì anh có công tố cáo đám đa cấp và đám bán thẻ ngân hàng, phó cục Lô đã không gọi cú điện thoại này đâu. Anh đừng cho rằng thế là xong, phó cục Lô đã giao đồn công an nghiêm túc điều tra vụ án này.” Phương Hủy Đình lái xe mắng.

“Đúng, cứ theo pháp luật làm việc, tôi chủ động tiếp nhận hỏi chuyện, bọn họ thì chuẩn bị bắt tôi không thả, xì ...” Soái Lãng giờ mới thực sự thả lỏng, Phi Bằng can thiệp quá mạnh thiếu chút nữa đẩy chuyện vào bế tắc, nếu nghiêm túc mới sợ, chứ giao cho đồn công an thì thành vụ án hồ đồ thôi, giờ ai chẳng lấy ổn định đặt lên hàng đầu, mấy loại chuyện này giấu còn chẳng kịp chứ.

“Soái Lãng, đừng nói bừa, vụ án 4.19 do sở tỉnh đốc thúc, chúng tôi lấy danh nghĩa sở tỉnh đưa anh đi, phó cục Lô đang đợi thông tin của anh đấy.” Phương Hủy Đình hơi chột dạ, nhất là nhìn bộ dạng của Soái Lãng, chẳng biết y nói thật hay nói dối nữa.

“Ha ha ha, ra thế, tôi mà không biết thông tin vụ án, ông ấy chẳng gọi điện thoại đâu nhỉ?” Soái Lãng lấy giọng điệu trao đối ngang giá ra nói.

Tiểu Mộc hứng thú hỏi: “Buổi chiều anh nói có tình tiết trọng đại là thật hay giả thế, chúng tôi báo cáo lên phó cục lô, ông ấy giật mình ... Vốn không định xen vào chuyện này đâu, vì vụ án nên mới gọi điện tới đồn công an. Soái Lãng, anh đừng hại tôi và chị Phương đấy, trên sở đã bị kinh động rồi, nếu báo sai quân tình, hai chúng tôi sẽ thảm lắm.”

“Hai người giúp tôi, tôi giúp hai người, chuyện lớn thế này tôi dám nói bừa à?” Soái Lãng nhún vai.

“Vậy sao không nói cho chúng tôi hôm mùng 1 tháng 5?” Phương Hủy Đình nghi ngờ.

“Tin tức tốt thì phải đối lấy báo đáp tốt chứ, hai người sớm mời tôi ăn uống chơi bời với đút tôi ít lợi ích thì tôi nói rồi.”

Cái giọng gian thương đó làm Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy tức không thèm nói nữa, tăng tốc lái xe về thành phố.

Chiều nay bất ngờ gặp nhau ở nhà ông chủ Liên, biết hai người này vẫn đang vất vả vì vụ án kia, Soái Lãng thay đổi kịch bản, chơi luôn một màn tự đâm đầu vào lưới, đặt cơ xoay chuyển tình thế lên người mức độ coi trọng thông tin vụ án của Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy.

Y đặt cược đúng rồi, vì thế biến thành hiểu lầm y có quan hệ, có người che chở bên trên, đây là cách khoét thịt đắp vết thương. Soái Lãng khép mắt lại, hồi tưởng tin tức có thể dùng, một tháng trước, ở nhà hàng tây, khi đó y còn chưa biết bắt chuyện tán gái, tình cờ gặp lại Tang Nhã, sau đó ra ngoài bị chặn đường đánh một trận, làm sao tiết lộ cho cảnh sát mà vẫn giữ an toàn cho Tang Nhã đây, cần phải tính cho kỹ, nếu không bắt gà không được mất nắm thóc.