Q1 - Chương: 358 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (1)
Đêm trăng, sao mờ, suốt dọc đường từ khu phong cảnh lái xe về công ty, lúc này đã là 11 giờ hơn, đi rất chậm, không ngờ tới phút cuối chuyện xoay chuyển như vậy, người như ba ba trong giọ lại nghênh ngang đi, cả cục trưởng Trần cũng bỏ của chạy lấy người.
Chuyện này vốn làm Lâm Bằng Phi sôi máu, lại thêm phòng quan hệ xã hội trong đêm hiệp thương với tổng biên tập tòa báo, đối phương muốn bán phí quảng cáo trang bìa một năm cho Phi Bằng, Lâm Bằng Phi tức tới... Không còn gì để mà đập nữa rồi.
Tòa báo, ĐTH, phân chục trưởng Trần, lại thêm đám người vẫn đang phá hoại thị trường kia, không biết bao nhiêu minh thương ám tiễn đang đợi, Lâm Bằng Phi về tới công ty có cảm giác kiệt quệ.
Lại tới nữa rồi, lại một chuyện khổ não nữa, trong sân có mười cỗ xe hàng vừa đỗ lại, 10 cái, vậy là dùng hết xe rồi, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân phát động tổng động viên, rốt cuộc cũng mua lại toàn bộ.
“Tổng cộng có 29600 két, chúng ta phải dùng hết hơn 86 vạn tiền mặt, trong đó có 4400 két Cocacola thùng bằng giấy, là sản phẩm với sản xuất năm nay, trong đó...”
“Tra được nguồn hàng chưa?” Phó tổng Diêm cắt ngang Tần Nhiễm, giờ ông ta không có tâm trạng nghe báo cáo chi tiết.
Đây là nguyên nhân Tần Nhiễm báo cáo dông dài như vậy, sợ nhất câu này: “Tra ra rồi ạ, tất cả là hàng của chúng ta.”
“Cái gì? Thế là sao?” Phó tổng Diêm nhất thời chưa kịp phản ứng, tiềm thức còn có chút nói là chắc nghe nhầm.
“Là hàng của chúng ta phân phối cho thành phố.” Tần Nhiễm lặp lại lần nữa.
“Rốt cuộc là sao, sao bọn chúng lại có nhiều hàng của chúng ta như thế?” Phó tổng Diêm cuồng nộ, đây là sơ hở quá lớn, ông ta muốn biết từ đâu mà ra.
Lâm Bằng Phi vẫn ngồi xem, ý chí chiến đấu đã mất hết, hàng mình bán ra, giờ lại lấy giá cao hơn mua về, đây là đòn đả kích thẳng vào tự tôn của người ta.
“Là do bọn họ cưỡng ép nhà bán buôn bán hàng, chúng tôi truy hỏi rồi, đại bộ phận nói, không dám không bán, nếu không bán chúng sẽ làm loạn ở khu vực đó. Nhà buôn vì giữ mình, cho nên chúng lừa hết người này tới người khác, gom được nhiều như vậy... Chúng mua với giá kênh tiêu thụ, bán lại cho chúng ta... Kiếm được hơn 10 vạn.”
Diệp Dục Dân cúi đầu xuống, sợ đối diện với ánh mắt của hai vị lãnh đạo, phán đoán sai lầm cực lớn, dụng ý của đám người kia căn bản không phải là muốn phá hoại thị trường, mà là làm ra vẻ muốn phá hoại thị trường, ép Phi Bằng bỏ tiền mua lại, kiếm một khoản lớn. Một ngày kiếm mười vạn, đó không phải vụ làm ăn dễ kiếm đâu.
Tần Nhiễm báo cáo tới đó thì không dám nói tiếp nữa, nói tiếp thì thành IQ của mọi người đều có vấn đề mất rồi, đơn giản là chuyện chênh lệch giá mà không phát hiện, chỉ nghĩ tới bảo toàn đại cục, biết rõ đối phương tài chính có hạn, sao có thể dốc hết hàng ra bán lỗ? Giờ nghĩ lại thì sơ hở đầy rẫy, thế nào mà khi đó tất cả cứ đâm đầu vào.
Phó tổng Diêm càng chết lặng, bên mình vội vàng mua hàng sợ ảnh hưởng thị trường, đối phương khéo léo lấy hàng của mình bán lại cho mình, kiếm ngon lành 10 vạn … Tư vị này không dễ chịu chút nào.
“Tổng giám đốc!”
“Tổng giám đốc.”
Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân la lên chạy tới, phó tổng Diêm giật mình quay lại, chỉ thấy Lâm Bằng Phi vịn cửa xem ôm bụng như đau đớn vô cùng, đang từ từ ngã xuống, vội đỡ lấy.
“Mau mau, đỡ vào xe.”
“Hạ thấp chỗ ngồi xuống.”
“Tới bệnh viện... Tiểu Diệp, cậu ở lại công ty đợi, Tần Nhiễm, cô cùng tôi đỡ tổng giám đốc Lâm.”
Tay chân luống cuống, đỡ người lên xe, xe vừa về tới công ty lại lên đường, lần này thực sự giận tới xỉu rồi.
………… …………… …...
“Của cậu đây, cầm lấy, anh Bì, của hai cậu cháu anh... Số còn lại nhập sổ lớn chi dùng sau này, mọi người có ý kiến gì không?”
Đỗ Ngọc Phân bây giờ thành chỉ huy lâm thời của mọi người, hỏi một câu không ai có ý kiến gì cả. La Thiếu Cương vô tư xách túi trên vai, Hoàng Quốc Cường cẩn thận buộc chặt gia sản cất vào trong lòng, Trình Dương đeo một cái ba lô nhìn không ra cái thể loại gì, cậu cháu Lão Bì được ít nhất cũng vạn đồng, nhìn mấy người kia hớn ha hớn hở thì tiếc đầu tư ít quá, lỡ cơ hội kiếm tiền.
Đại Ngưu thuận tiện nhất, vì đây là văn phòng lớn của bãi hàng nhà ga, cho ngay tiền vào két bảo hiểm, lúc khóa xong đứng lên thấy Đỗ Ngọc Phân còn một đống tiền mặt, có chút thèm, lẩm bẩm: “29000 két, mỗi két bán cho chúng kiếm 4 đồng 7, trừ phí vận chuyển, nhân công... Oa, mẹ nó, kiếm hơn 10 vạn.”
Quả nhiên là học số học tính toàn sai, chứ tính tiền thì hắn tính chuẩn lắm, nói xong thấy mọi người đều nhìn mình cười, đặc biệt là Trình Quải cười tới híp mắt, Đại Ngưu chỉ Trình Quải: “Gian thương, có mỗi tao là chả biết gì, tao còn nói là vứt tiền qua cửa sổ, đau lòng hết mức, mày không nói cho tao.”
Mọi người còn cười lớn hơn, Đỗ Ngọc Phân thu tiền lại, nói: “Cũng không kiếm được nhiều vậy đâu, lúc bán ra hơn 4000 két, bị lỗ gần 1 vạn, rồi trừ nhân công huy động, xăng dầu và các chi phí khác, thêm vào còn 2000 két chưa bán hết, tính ra quá lắm kiếm được 10 vạn... Đại Ngưu, số hàng này để lại cho cậu, mai còn xuất hàng.”
“Vậy ngày kia thì sao?” Đại Ngưu cũng biết nghĩ xa rồi.
“Ngày kia thì để ngày kia nói, giờ chúng ta có phải coi là sống ngày nào hay ngày đó không?” Hoàng Quốc Cường ôm tiền hạnh phúc nói.
Lão Bì tời gần, tò mò hỏi: “Tiểu Đỗ, Soái Lãng có để lại cẩm nang diệu kế gì không, nói cho mọi người còn xác định tâm lý, bán lại hết cho Phi Bằng rồi, mai chúng ta bán cái gì?”
“Còn phải nói à, muốn bán cái gì thì bán cái đấy.” La Thiếu Cương ngông nghênh tuyên bố: “Bằng vào chuyện ngày hôm nay, danh tiếng của chúng ta lẫy lừng trong giới rồi, đám nhà buôn của Phi Bằng dám không bán hàng cho chúng ta sao, kẻ nào không bán chỉnh chết luôn... Chúng ta nói được làm được, hôm nay chúng ta mà muốn thì có thể cho chúng đi uống gió tây bắc hết.”