Q1 - Chương: 359 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (2)
Làm người phải có danh, làm cây phải có bóng, danh tiếng vừa có, tự tin cả đám cũng bành trướng cao độ, nói ra thì Phi Bằng giúp bọn họ quá nhiều ấy chứ. Một đám tiểu lưu manh vô danh như bọn họ, bình thường dám tới nhà đe dọa, có khi chưa gặp được chính chủ thì người ta đã rút ngay điện thoại báo cảnh sát ấy chứ, làm ăn buôn bán làm gì có ai không có tí quan hệ trên dưới.
Có điều Phi Bằng phạm sai lầm liên tiếp, lúc đầu quá xem thường bọn họ, sau đó lại quá nhạy cảm, làm chuyện bé xé ra to, kết quả bọn họ mới thuận lợi như vậy.
Thế nên nghe tuyên bố ngông nghênh của La Sách, Lão Bì gật gù, chuyện này đúng thật, Trình Dương và Đỗ Ngọc Phân cùng cười không nói gì.
Chỉ Đại Ngưu còn chút lương tâm, không đành lòng: “Ê, ê mọi người, tôi nói này, chúng ta không nên cứ tóm chặt một nhà, đuổi cùng giết tận như thế chứ? Dù sao cũng chẳng có thù oán gì cả, kiếm tiền thôi mà, cần gì phải thế? ”
“Không giết bọn chúng thì giết ai, bọn chúng là nhiều tiền nhất.” Hoàng Quốc Cường thấy vẫn còn kiếm được nữa.
Đại Ngưu bĩu môi không tán đồng, thấy thời gian qua bọn họ dẫm đạp Phi Bằng hơi quá rồi, nhưng mà đám kia chỉ biết nhìn vào tiền, không ủng hộ hắn, quay sang Đỗ Ngọc Phân: “Chị Đỗ, Soái Lãng không có ở đây, mọi người đều nghe chị, chị đừng nghe bọn chúng, đám người này nhân phẩm có vấn đề, suy nghĩ lệch lạc, chỉ thích hại người, tôi không tin bọn chúng.”
Câu nói này đụng chạm quá rồi, người co chân, người vung tay, đều nhằm Đại Ngưu chào hỏi, Đại Ngưu hét lớn gồng mình chịu đòn, xông vào đánh lại. Chuyện này không phải xảy ra lần đầu, đám kia biết đối phó, La Thiếu Cương cao lớn nhất chặt hắn lại, Trình Dương to béo húc hắn, Lão Hoàng ở ngoài đá trộm, loạn hết cả lên.
Cái đám khùng này, tụ lại một chỗ là lắm chuyện, Đỗ Ngọc Phân vỗ bàn: “Này, này, mấy chú em, đừng nghịch nữa, có chuyện chính phải làm đây. Đại Ngưu, Quốc Cường ở lại, người khác mang xe theo tôi.”
“Đi đâu?” Đại Ngưu đẩy Trình Quải ra hỏi.
“Mai còn chưa có hàng, chỉ mỗi mày có, bọn tao bán gì?” Trình Dương thấy thằng ngốc hỏi quá thừa.
A, thì ra là đi kiếm ăn, có vẻ hấp dẫn đây, La Thiếu Cương hắng giọng một tiếng, đàng hoàng hỏi: “Chị Đỗ, chúng ta đi nhập hàng ở đâu?”
“Hì hì, Chính Nùng, thấy thế nào?” Đỗ Ngọc Phân háy mắt.
“Chính Nùng, thằng khốn Lý Chính Nghĩa à?” La Thiếu Cương mắt sáng rực, chưa quên nợ cũ.
“Sao không lấy của Phi Bằng?” Hoàng Quốc Cường không hiểu, đáng lẽ phải thừa thắng xông lên chứ.
“Có chuyện này hôm nay làm cơ sở, cho Lý Chính Nghĩa 10 cái lá gan hắn cũng không dám không cấp hàng, bán cho chúng ta, hắn cũng kiếm được tiền ... Tường đổ muôn người đầy, hắn là kẻ mong Phi Bằng gặp họa nhất, đi thôi.” Đỗ Ngọc Phân dẫn đầu đi trước, cả đám hớn hở theo sau, lại ngửi thấy mùi tiền rồi.
Đám ăn theo chẳng động não nhiều, Đại Ngưu kéo Lão Hoàng đi uống vài chén, Trình Dương và Lão Bì, La Sách ai nấy tự dẫn quân của mình, phát cả lương lẫn thưởng, đội ngũ vì liên tục tác chiến mà sĩ khí suy sụp được khơi lên, hò hét nhảy lên xe.
Đỗ Ngọc Phân lái xe dẫn đường, La Thiếu Cương và Trình Dương nhảy lên xe đi ké, hai thằng thương lượng vấn đề chia hàng và giá cả, khiến cô không khỏi thất vọng. Cái đám này dễ sai bảo thật đấy, nhưng chỉ biết tiền trong túi, không ai quan tâm tới Soái Lãng.
Hiện giờ tin tức chỉ có cuộc điện thoại của sở trưởng Bạch gọi điện, biết người được cục công an thành phố đưa Soái Lãng đi rồi, có việc gì hay không, đi làm cái gì, căn bản không ai quan tâm, Đỗ Ngọc Phân hỏi: “Tiểu La, hỏi cậu chuyện này, Soái Lãng có quan hệ gì ở cục công an thành phố à?”
“Làm gì có, cha nó là cảnh sát đường sắt, không cùng một hệ thống.” La Thiếu Cương đáp.
Trình Dương lắc đầu: “Hẳn là không có ... Á, không đúng, nói không chừng là có, lần trước vụ lật kho sách lậu là do nó, tôi không rõ đâu, thằng khỉ đó làm gì cũng lén la lén lút, tới cuối nó mới chịu nói cơ, tính nó là thế, mồm chặt lắm.”
“Nhưng cậu ấy được người cục công an đưa đi mà, còn lấy danh nghĩa sở công an tỉnh.” Đỗ Ngọc Phân không chắc lắm, đại khái vẫn hi vọng Soái Lãng có quan hệ lớn nào đó.
“Không có đâu, nếu có thì có cần mệt sống mệt chết bán đồ uống không? Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ thời cởi truồng, nếu có sao chúng tôi không biết? Với cái tính của nó, cha nó còn chẳng ưa, mỗi lần phạm lỗi đều đánh nó tàn bạo ...” La Thiếu Cương nhắc chuyện cũ.
Đỗ Ngọc Phân cau mày: “Thế không phải cha cậu ta can thiệp rồi.”
Trình Dương khá tinh ý không vô tâm như mấy thằng kia, khuyên: “Chị Đỗ, chị đừng lo, nó dám lôi kéo quan hệ áp cuộc điều tra của phân cục thì nó phải nắm chắc phần nào đó. Chị đừng cho rằng chúng tôi không quan tâm tới nó, mà phương thức quan tâm của chúng tôi khác, từ nhỏ chúng tôi đã giao hẹn với nhau, ai dính vào chuyện liên quan cảnh sát, người khác không được giúp, trừ chuyện này ra, chuyện khác không cần nói …”
“Chị xem đó, nó muốn cướp thị trường của Phi Bằng, hô một tiếng, anh em chúng tôi có ai nói không đâu, nó muốn tiền, chúng tôi múc túi đưa cho nó.”
“Vì sao?” Đỗ Ngọc Phân không hiểu.
“Vì chẳng đứa nào sạch sẽ, sợ người ta tra một cái là tóm trọn ổ thôi, Lão Quải buôn sách lậu, Lão Hoàng chạy xe lậu … ” La Thiếu Cương cười vô tâm.
Trình Dương không để hắn nói hết, mắng: “Xéo sang bên .... Chị Đỗ đừng nghe nó nói lung tung, chúng tôi đều là tiểu lưu manh, nếu thực sự dính vào cảnh sát thì chỉ rách việc thêm, không ai giúp nổi, lo cũng vô ích.”
Đỗ Ngọc Phân không hỏi nữa, ít nhiều có thể hiểu phương thức sống bất đắc dĩ của mấy chàng trai nhìn có vẻ rất phóng khoáng này, cô theo đuổi ý nghĩ riêng.
Phi Bằng có lẽ giờ nhận ra bị mắc lừa thì cũng muộn rồi, trải qua đả kích liên tục, e là không dám hành động tùy tiện nữa, bọn họ có thể mượn dư âm để uy hiếp Chính Nùng, khiến Lý Chính Nghĩa không dám không cung cấp hàng.
Từng mục tiêu được cô hoàn thành, Đỗ Ngọc Phân chẳng có niềm vui kiếm được tiền giữ được thị trường, vẫn lo lắng vì chuyện chưa xác định.