Q1 - Chương: 360 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (3)
“Nghe này, gặp lãnh đạo của chúng tôi đừng có ăn nói linh tinh, còn có giám sát của tỉnh, chuyện này không qua loa được đâu ...” Trong sân nơi đặt tổ công tác phòng chống lừa đảo, Phương Hủy Đình xuống xe nhỏ giọng dặn dò, thấy Soái Lãng nhìn ngang ngó dọc, đá cho một phát: “Này, nói anh có nghe thấy không đấy?”
“Cô có thể đừng dùng giọng điệu nói chuyện với nghi phạm ấy không? Vậy tôi gặp lãnh đạo của cô không nói một lời, được chưa?” Soái Lãng trợn mắt lên.
“Anh cố ý chọc giận tôi đúng không?” Phương Hủy Đình tức giận.
“Cô cũng cố ý chọc giận tôi đúng không? Cô nói từ đừng nói linh tinh bao nhiêu lần rồi.”
“Đó là vì tôi muốn tốt cho anh thôi.”
“Thôi khỏi, dính vào cảnh sát các cô thì có gì hay ho à? Tôi mà không biết thông tin vụ án thì bây giờ đang bị cảnh sát các cô tra tấn bức cung rồi.” Soái Lãng chẳng cảm kích.
“Anh ...” Phương Hủy Đình thực ra thường ngày rất thục nữ, nhưng đối diện với Soái Lãng không thục nữ được, co chân đá luôn, ai ngờ Soái Lãng có đề phòng, kéo Tiểu Mộc ra chắn, thế là Tiểu Mộc trúng một cước vào cẳng chân la lên, làm cô rối rít xin lỗi.
Trong ba người Tiểu Mộc tính cách hiền hơn một chút luôn thua thiệt, Soái Lãng nhanh chân chuồn trước, sắp tới tầng 4, Phương Hủy Đình gọi y đứng lại, lúc này sắc mặt nghiêm túc, Soái Lãng không dám càn rỡ nữa, chậm lại theo sau lưng hai người kia. Tới phòng hội nghị gõ gõ cửa, có người nói: “Vào đi.”
Vừa vào phòng một cái, Soái Lãng vốn rất nghiêm trang lại càng căng thẳng, trong phòng có sáu cảnh sát, người đứng người ngồi, trước mắt bày mấy cái laptop, mấy cái đầu đội mũ đồng loạt quay sang, ánh mắt khiến Soái Lãng chột dạ, cứ như năm xưa đi ăn trộm sắt bị đồn công an tam đường hội thẩm.
“Tới đây, tới đây ... Các đồng chí, để tôi giới thiệu, đây là Soái Lãng, vụ án lừa đảo thẻ ngân hàng là do cậu ấy cung cấp tin tức, là công thần của tổ công tác chúng ta. Mọi người không biết cậu ấy, nhưng nếu nói tới cha cậu ấy thì chắc chắn không ai không biết đâu, chính là Soái Thế Tài, chuyên gia chống lừa đảo ... Nào ngồi đi, Tiểu Mộc, rót nước cho Soái Lãng ...”
Phó cục Lô rất niềm nở, có điều chỉ giới thiệu Soái Lãng mà không giới thiệu các vị kia, có vẻ không cần thiết. Mấy vị đó lai lịch hẳn không nhỏ, toàn là tráng hán cao trên 1m8, mặt vuông, da màu đồng, nhìn là biết cảnh sát lâu năm, hơn nữa đều là nhân viên thực địa.
Đợi khi Soái Lãng ngồi xuống bàn hội nghị, vị đối điện da trắng trẻo, tuổi không hơn mình bao nhiêu, nhưng vai lại có một sao hai vạch, ngang cấp với phó cục Lô làm y thất kinh. Bên cạnh có nữ cảnh sát nghiêm nghị không thèm nhìn Soái Lãng một cái đang gõ laptop.
Có điều Soái Lãng thấy cô gái đó kém xa Phương Hủy Đình, chả thèm để ý cái loại nội tiết tố mất cân bằng nghiêm trọng đó.
Trong lòng khẩn trương cảnh giác, Soái Lãng chửi thầm, mẹ nó, không khác gì thẩm vấn là bao, đít như mọc mụn, ngồi không yên.
“Uống nước đi, đừng căng thẳng ...” Nam nhân cấp bậc cao đối diện nói, giọng hờ hững nhạt nhẽo của người bề trên.
Soái Lãng cầm cốc nước không cẩn thận làm đổ ra ngoài, Tiểu Mộc sau lưng cười đểu, làm y xấu mặt lắm, phó cục Lô sai Tiểu Mộc rót cốc nước khác, y uống ực một hơi, giống như con cừu bị sói bao quanh, lo sợ, cảnh giác, vô tội nhìn quanh.
Trông không giống người biết thông tin trọng đại, gan nhỏ như chuột, mấy cảnh sát khác liếc qua một cái rồi thôi, không thèm để ý.
Không giống người có thể tiếp xúc với nghi phạm lừa đảo, cảnh sát cấp bậc cao và cô gái nghịch laptop bên cạnh thất vọng, thái độ khinh thường càng lộ rõ ra mặt.
Không giống lúc bình thường ... Phương Hủy Đình lấy làm lạ, trong ấn tượng của cô, gan Soái Lãng to bằng trời, vậy mà lúc này như học sinh phạm sai lầm đứng trước giáo viên. Ngay cả Tiểu Mộc cũng ngạc nhiên, Soái Lãng từ khi nào biến thành con ngoan rồi, hắn mím chặt môi nhịn cười, đóng giả quá giống luôn, nếu không phải tiếp xúc với Soái Lãng, bị y quay như quay dế thì đã tin rồi.
“Trước khi bắt đầu, có hình mấy nghi phạm, anh nhận diện chút ...” Cô cảnh sát lên tiếng, định xoay laptop qua.
Không ngờ Soái Lãng cắt lời: “Chú Lô, chuyện này có thích hợp không?”
“Đừng lo, đều là các đồng chí tổ chuyên án ...” Lô Khải Minh nhẹ nhàng giải thích
Chưa nói hết lại bị Soái Lãng cắt lời: “Không phải, chú Lô, ý cháu nói, sáng mai cháu còn phải về khu phong cảnh bán đồ uống ... Chuyện hôm nay không phải cháu muốn nói, mà là bị ép quá mới nói, cháu vốn bán đồ uống ở khu phong cảnh, có một cái công ty lớn muốn lũng đoạn thị trường muốn đuổi bọn cháu đi.”
“Chú Lô, chú nói xem, cháu bán hàng cũng nhập nhà này bán nhà khác, buôn bán sang tay, kiếm chút tiền từ mồ hôi nước mắt dễ dàng gì chứ, bảy giờ tới đồn công an nhận hỏi chuyện điều tra, bọn họ có hai nhóm người, thẩm vấn cháu bốn tiếng, dứt khoát muốn cháu nhận phạm pháp ... Cháu, cháu ... Giờ nhìn thấy cảnh sát là sợ sợ ... Nếu không quen chú, giờ chưa ra được ...”
Giọng lắp bắp, hàm hồ, song vẫn nghe ra, thì ra là kể khổ, vẻ mặt oan ức lắm, tủi thân lắm, oan hơn Thị Kình nữa, hình tượng tệ vô cùng, đám cảnh sát không quen đều chán nản khinh bỉ, kỳ vọng quá cao rồi. Phó cục Lô thấy mất mặt: “Được rồi, được rồi, có mấy tiểu thương tranh nhau cái sạp hàng, chuyện nhỏ xíu, đừng nói ở đây. Đồn công an sẽ làm đúng trình tự, yên tâm, không kẻ nào làm chuyện thiên vị trái pháp luật được, nếu không cứ tìm tôi ... Giờ nói việc chính đi.”
“Dạ.” Soái Lãng chỉ đợi câu này thôi, yên tâm, lần sau có chuyện chắc chắn tới tìm.
Cuối cùng cũng bắt đầu, nữ cảnh sát đối diện xoay màn hình hỏi cộc lốc: “Đây là ai?”
“Ngũ Hoa, mặt to, bán thẻ.”
“Còn đây.”
“Đậu Nha, chỉ biết biệt hiệu không biết tên thật.”
“Đây?”
“Lão Ngoại, bị bệnh bạch tạng ...” Soái Lãng đáp rất lưu loát.
Nữ cảnh sát chỉ một loạt bức ảnh, mặt trơ như khúc gỗ, hoàn toàn là thái độ đối diện với nghi phạm, lại hỏi: “Đây nữa?”
Rẽ ngôi giữa, khí chất Hán gian, ngũ quan đoan chính, là ảnh đồ họa, Soái Lãng nhìn rất lâu lắc đầu: “Không nhận ra.”
Vừa mới nói thế hai nhân viên thực địa nhắm mắt lại, đầu cúi xuống, Soái Lãng hiểu ngay, đây hẳn là hiềm nghi mà họ tốn công tìm ra, hi vọng Soái Lãng nhận ra, nói được lai lịch, hi vọng tan vỡ rồi.